Chương 32: ANH MUỐN HÔN EM

"Tôi vốn tưởng rằng tôi và điện hạ cùng cảnh ngộ nên có thể đồng cảm được cho nhau, nhưng giờ xem ra tôi chẳng may mắn được như người rồi."

Hình như Tinh Trì đang nhớ lại những chuyện cũ xa xôi và mơ hồ trong quá khứ.

Hải yêu thường sống rất lâu, chúng ỷ vào chuyện này đối đầu trực diện với kẻ tối cao của vòm trời.

Tinh Trì cũng từng rất thơ ngây, song vẻ ngây thơ ấy chỉ tồn tại vào mấy nghìn năm trước kia thôi.

Thôi, gã ta chẳng muốn nhớ lại quá khứ thất bại kia của mình đâu.

"Ít nhất lúc tôi rơi xuống bùn lầy không ai chịu cứu tôi cả." Gã ta thở hắt ra.

Không rõ gã đang ngưỡng mộ hay là ghen tị với anh nữa.

Tóm lại Tinh Trì rất kính trọng vị thái tử trước mặt mình này, nhưng đồng thời gã ta cũng chẳng ưa nổi anh.

Giống như việc Thẩm Ngọc Trí cũng không ưa gì gã ta vậy.

Hai người họ giống nhau, song lắm lúc như hai thái cực trái ngược nhau.

Tinh Trì nghĩ rằng chính người con gái mà Thẩm Ngọc Trí yêu thương kia đã tạo ra sự thay đổi này.

Hiếm lạ thật đó.

Tại sao ngày đó gã ta không được như anh vậy nhỉ?

"Viên thuốc này là do chính tay tôi nghiên cứu và tạo ra, có thể tạm thời khống chế được sí độc."

Gã ta dâng viên thuốc màu đỏ thẫm ấy lên trước mặt Thẩm Ngọc Trí: "Mà váy rồng mà ngài đã tặng cho nàng kia, qua sáu nghìn năm rồi nên giờ chắc nó không còn tác dụng gì nữa nhỉ?"

"Ngươi coi chừng cái miệng ngươi đi."

Lúc này Thẩm Ngọc Trí mới lên tiếng, anh vung kiếm chĩa vào môi dưới của gã ta, chỉ còn khoảng hai ba tấc nữa thôi là mũi kiếm đã ghim vào môi gả: "Nghe phiền chết đi được."

Tinh Trì cười khẽ giơ tay lau vết máu ở cổ mình, cụp mắt nhìn màu mắt đỏ tươi trên ngón tay mình, "Điện hạ chắc biết hậu quả của việc qua lại với tụi ma tu nhỉ? Chẳng lẽ ngài tưởng bọn nó có thuộc giải sí độc thật đấy hả?"

"Ngài biết thừa sí độc chẳng phải độc mà? Năm ấy U tướng ma tu đem tất cả tu vi, thậm chí hy sinh cả thần hồn của mình để gieo lời nguyền xuống Thái Tử Phi, vậy nên dấu ấn đó mới ghim chặt vào linh hồn của người ngài yêu. Mặc dù đã sáu nghìn năm trôi qua rồi, nhưng dù cho nàng ấy có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể nào xoá bỏ được dấu ấn đó."

Tinh Trì vuốt v e tay mình, "Khi xưa dựa vào đâu mà U tướng thống lĩnh nhiều ma tu như vậy? Năm đó điện hạ cũng bị gã tính kế đấy thôi? Với tu vi thâm sâu đó của gã thì thử hỏi cái cậu công tử Tư Nguyện kia lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng đòi ngang hàng với gã? U tướng đánh cược tu vi suốt đời và thần hồn của mình như vậy mà điện hạ nghĩ rằng Tư Nguyện có thể giải được ư?"

"Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, thi thể khi xưa của U tướng rơi vào tay ai thì tôi nghĩ điện hạ biết rõ hơn ai hết nhỉ."

Sở dĩ tu vi lúc đó của U tướng mạnh như vậy là vì gã thích giết người, gã dùng máu của người phàm làm vật hiến tế để gia tăng tu vi của mình.

U tướng ngạo mạn đến độ tự phong cho mình thành Ma Tôn, gã dẫn dắt một đám ma tu đi tàn sát những người trần mắt thịt ở nhân gian.

Song khi ấy lần nào giao đấu với vị thái tử của giới Cửu Thiên này gã cũng thua thảm hại hết.

Sí độc là đòn cuối cùng gã liều mạng vung ra, gã dùng chính mạng sống của mình để đánh cược cho một đòn ấy.

Mà trước khi ra đòn gã đã lợi dụng bản tính yếu đuối sợ chết của con người để tặng cho vị điện hạ trẻ tuổi một món quà vô cùng lớn.

Sự phản bội của hàng triệu người phàm trong tòa thành Vô Tẫn ấy chính là ván cờ do U tướng bày ra.

Đó là phương án tốt nhất để phá hủy phòng tuyến của vị thần minh trẻ tuổi này.

Và sí độc là đòn cuối cùng mà U tướng dành cho Thẩm Ngọc Trí, gã nghĩ rằng, chí ít gã có thể kéo được vị tiểu điện hạ ở giới Cửu Thiên này chết cùng mình.

Song chẳng ai đoán chuẩn được cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!