Cơn gió biển thổi đến không dứt, tiếng sóng vỗ nhịp đều đặn.
Những gai băng ngưng tụ lại trong không khí tỏa ra những dải ánh sáng màu vàng nhạt, chiếc gai cứ lướt nhẹ trong không trung, mãi đến khi chạm tới cơ thể thầy thuốc đang đứng trên cồn đá trước mặt mới dừng lại.
"Điện hạ cần chi phải giận chứ?" Người đang nói là một người đàn ông trung niên, gã ta mỉm cười bình tĩnh đối mặt với những gai băng sắc nhọn trước mặt mình: "Ngần ấy năm không gặp, người quả là chẳng thay đổi chút nào mà."
Gã ta cất lời, giọng nói vốn dĩ hơi trầm đục nhuốm màu năm tháng bất ngờ trở nên trong trẻo và dễ nghe vô cùng.
Nhưng giọng nói này nghe rất giống một người.
Ánh sáng màu xanh dần dần bao trùm lấy cơ thể gã ta, song vài giây sau ánh sáng nhạt dần, một thân hình cao lớn dần dần xuất hiện, khuôn mặt kia cũng chớp mắt biến thành một khuôn mặt khác.
Gương mặt ấy sắc sảo, tròng mắt xanh thẫm, mái tóc dài kia có màu bạch kim tuyệt đẹp.
Đặc biệt là chiếc áo choàng màu xanh như lụa đang phủ lên đôi vai của gã ta, nhìn cái áo ấy như những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển dưới ánh trăng trên cao vậy.
"Tinh Trì?"
Đôi mắt màu trà của Thẩm Ngọc Trí hơi lập lòe, phản ánh sự ngạc nhiên.
Thuỷ quái Tinh Trì.
Sinh ra với hình dáng người cá, không giống như bất cứ vị thần tiên nào.
Gã ta từng bị giới Cửu Thiên hạ lệnh truy sát, nhưng trải qua mấy trăm năm như vậy, tổn hại vô số binh sĩ như thế nhưng chẳng ai làm gã bị thương được cả.
Dù nhân gian gọi gã ta là thuỷ quái nhưng suy cho cùng gã ta cũng không phải Yêu tộc.
Chẳng qua do lòng kiêu ngạo của những vị tiên nhân ở giới Cửu Thiên, cùng với mối quan hệ gay gắt lúc đó giữa hai cõi tiên yêu nên người ta mới gọi gã là thủy quái thôi.
Và con thuỷ quái này cũng được xem là một người bạn cũ của Thẩm Ngọc Trí.
Gương mặt Tinh Trì quỷ dị lẳng lơ như đóa hoa bỉ ngạn chỉ nở ở cõi tận cùng của âm phủ, đỏ sậm xinh đẹp, trông vừa nguy hiểm lại vừa rung động lòng người.
Gã ta cong môi mỉm cười, đôi mắt như mặt biển phản chiếu ánh sao, khi nói chuyện trong giọng còn bộc lộ rõ sự giễu cợt: "Chúc mừng điện hạ thấy ánh sáng lần nữa nhé."
Thẩm Ngọc Trí nhìn gã ta chăm chú, mái tóc đen dài bị gió biển thổi tung, trong đôi mắt màu trà lóe lên ánh sáng tối tăm chết chóc.
Một lúc sau anh mới nhẹ nhàng hé đôi môi mỏng hỏi: "Ngươi dám chạm vào nàng ấy ư?"
Khi anh nói câu này mặt mày anh thắm đượm sự giá lạnh của băng tuyết, ngay cả giọng nói cũng rét buốt cùng cực.
Tinh Trì nhướng mày, cười lạnh hỏi ngược lại: "Điện hạ tưởng tôi rảnh rang lắm à?"
Gã ta bất chợt nâng tay lên, viên thuốc đỏ tươi vốn đang nằm trong tay Thẩm Ngọc Trí mà trong chớp mắt đã nằm trong tay gã ta.
"Hơn nữa tu vi hiện tại của điện hạ thâm sâu khó lường, e là ngay cả tôi cũng chẳng phải đối thủ của điện hạ. Tôi cũng không ngu ngốc đi đắc tội ngài làm chi, đắc tội ngài thì tôi cũng đâu được lợi ích gì." Tinh Trì mân mê viên thuốc trong tay mình, từ tốn nói.
"Điện hạ bôn ba đi tìm thuốc giải độc khắp nơi, thậm chí còn không ngại liên minh với yêu tộc cơ mà. Tôi có ý tốt như vậy mà điện hạ lại không biết ơn tôi." Gã ta lắc lắc viên thuốc trong tay về phía Thẩm Ngọc Trí, giả vờ thở dài.
"Thuốc này có thể tạm thời khống chế được độc tố của vị phu nhân kia của điện hạ, nhưng nếu điện hạ không cần thì thôi vậy."
Anh nên tin lời gã ta nói không?
Đến cả Thẩm Ngọc Trí cũng chưa bao giờ nhìn thấu con người này.
Nhưng……
Thẩm Ngọc Trí nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Tinh Trì, anh mím môi, những ngón tay dưới ống tay áo dần siết chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!