*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Sơ bị chồng đề Ngũ Tam mà Thẩm Ngọc Trí mua hành hạ thê thảm không kể nổi.
Ngoại trừ những đề thi đại học của mấy năm trước ra thì còn cả đống đề thi trắc nghiệm, chồng đề ấy được chất đầy thành núi để ở tủ sách ngoài kia, phản ánh rõ độ dày của những kiến thức cần phải có.
Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác thì có lẽ do được Thẩm Ngọc Trí mua đề luyện thi cho ôn nên thành ra lúc làm bài cô như được tiếp thêm một ít động lực nữa.
Nhờ công sức cày đề miệt mài nên điểm số của Đào Sơ được cải thiện rõ rệt.
Trường trung học số 1 là trường trung học phổ thông trọng điểm nổi tiếng ở Lâm Thành, là nơi tập trung hơn một nửa số học sinh top đầu của thành phố, các lớp như A1 A2 A3 của mỗi khối trên cơ bản đều là nơi tập hợp những học sinh có thành tích xuất sắc.
Trước kia Đào Sơ chưa bao giờ có mặt trong top mười của lớp.
Nhưng kỳ thi giữa kỳ lần này cô nhảy vọt lên hạng sáu của lớp.
"Thánh thần thiên địa ơi, Sơ Sơ nhà ta đứng thứ sáu trong lớp, hơn nữa còn trong top mười tám của khối nữa á?" Hạ Dịch Lam trố mắt, xem đi xem lại bảng điểm của Đào Sơ.
Liên Trăn Trăn vo tròn bảng điểm của mình rồi lại vuốt phẳng ra, nghe thấy tiếng thét của Hạ Dịch Lam thì quay đầu lại nhìn, "Cậu không thấy cậu ấy lao đầu học như điên à Dịch Lam, sao thấy cậu ngạc nhiên quá vậy?"
Liên Trăn Trăn và Hạ Dịch Lam biết rõ khoảng thời gian gần đây Đào Sơ đã nỗ lực kinh khủng như thế nào.
Ngay cả lúc ăn trưa cả hai còn nghe thấy cô lẩm bẩm học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.
Tiếng Anh vốn là môn Đào Sơ học kém nhất trong tất cả các môn, nhưng ở lần thi giữa kỳ này cô đã tiến bộ rất rất nhiều.
Hồi nãy đến cả giáo viên tiếng Anh có tiếng nghiêm khắc cũng lên tiếng khen ngợi Đào Sơ.
Liên Trăn Trăn với Hạ Dịch Lam ở kế bên tám chuyện miệt mài, nhưng Đào Sơ lại nằm bò ra bàn xoa xoa thái dương đang hơi nhức, cô không kìm được thở dài một hơi.
Tại nhiều đề luyện thi quá mà, nếu cô không làm thì phí lắm luôn…
Người con gái muốn nói ra câu đó.
Nhưng mà cô không thể phủ nhận rằng vì mình nghiêm túc vâng theo lời anh nên mới cố gắng như vậy.
"Sơ Sơ, em phải học hành chăm chỉ vào."
Đào Sơ cầm sách úp lên đầu, chán nản nhíu mày lại.
Tới giờ ăn trưa Đào Sơ đi cùng Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn đến căn tin như mọi khi.
Cô vừa mở hộp cơm ra là hai đôi đũa đã vươn tới chầu chực cướp thịt.
Người con gái vội vã bảo vệ món thịt kho tàu của mình, "Để dành cho mình một ít để dành cho mình ít!"
"Ki bo!"
"Kẹt xỉ!"
Liên Trăn Trăn và Hạ Dịch Lam mỗi người thốt ra một câu.
Một giây trước cả ba người còn đùa giỡn với nhau nhưng giây sau tay cầm đũa của Đào Sơ bỗng run lên lẩy bẩy, bấy giờ cô mới nhận ra vảy rồng đeo trước ngực mình đang tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Từng luồng khí nhè nhẹ tỏa ra, nhưng chẳng lạnh bằng sự buốt giá tận sâu trong xương cốt cô.
Trong lúc hoảng hốt, mọi thứ trước mắt cô bỗng hóa thành một bóng dáng mờ ảo.
Có tiếng gầm rú vang lên bên tai, giây sau Đào Sơ ngất đi, cơ thể không báo trước ngã uỵch xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!