Chương 28: CHE GIẤU ÂM MƯU

Lúc Đào Sơ tỉnh lại thì cô cảm thấy đầu mình âm ỉ đau.

Cô còn chưa mở mắt ra mà đã nhíu mày vì đau nên vô thức giơ tay xoa xoa đầu mình, nhưng cô chưa kịp chạm tới thái dương của mình thì cảm giác tay mình vừa chạm trúng da thịt hơi mịn mịn mát mát.

Vì không phải ứng kịp nên tay cô còn mó máy sờ thêm hai cái nữa.

???

Người con gái mở to mắt ra.

Ngay trước mặt cô là bộ ng ực đang hớ hênh của chàng thiếu niên, còn tay cô thì đang chạm vào làn da mịn màng ấy.

!!!

Đào Sơ muốn lùi ra đằng sau nhưng tay anh đang siết chặt lấy vòng eo cô khiến cô không thể thoát ra được.

Bỗng dưng anh nhích lại gần kề sát rịt vào người cô.

Hơi thở ấm nóng của anh phả bên tai cô, do khoảng cách hai người quá sát nhau nên cơ thể Đào Sơ phút chốc cứng đờ như khúc gỗ, bẵng đi một lúc lâu nhưng vẫn chẳng dám nhúc nhích một tí nào.

Chắc do nằm im đó lắng nghe tiếng hít thở của anh một hồi lâu nên trái tim vốn đang đập thình thịch trong ngực cô cũng dần bình tĩnh lại.

Lát sau cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang say giấc của anh.

Người con gái mê mẩn nhìn gương mặt của anh chăm chú.

Lúc ấy trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Bóng cây ngoài cửa sổ thỉnh thoảng đong đưa theo làn gió, phát ra tiếng xào xạc xào xạc.

Nhác thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy thì Đào Sơ bĩu môi đấu tranh tâm trí một hồi.

Cuối cùng cô vòng tay ôm lấy eo anh.

Hai người dính sát vào nhau không một khe hở.

Khuôn mặt trắng như ngọc của chàng thiếu niên gần ngay trước mắt, người con gái hồi hộp tới nỗi hai hàng lông mi cứ run run liên hồi.

Nhưng cô cũng chỉ hồi hộp trong giây lát mà thôi, lát sau cô nhắm mắt lại hơi nhích về phía trước, đôi môi in lên gò má anh.

Nụ hôn quá đỗi nhẹ nhàng như lông chim mềm mại lướt qua, chỉ lướt qua chứ không chịu dừng lại thêm một thoáng nào.

Đào Sơ vừa mở mắt ra thì chạm phải đôi mắt màu trà của người nào đó. 

Bị, bị phát hiện rồi…

Người con gái trố mắt ngạc nhiên, đầu óc ong ong nổ tung đóng băng cứng ngắc.

Chàng thiếu niên xoay người đè lên người cô, một tay ôm siết lấy eo cô, tay kia nắm chặt cổ tay trái của cô.

Lúc anh nhìn cô trông đôi mắt kia uể oải như vẫn còn buồn ngủ, và sâu trong đôi mắt ấy còn thấp thoáng ý cười nhạt.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa, len lỏi vào bên trong chiếu xuống lên vai anh.

Mái tóc vừa dày vừa dài như suối nước đổ xuống, vài sợi tóc chạm vào đôi má cô khiến cô hơi ngứa.

Người con gái chun mũi, chỗ bị tóc chọc vào ngứa cực kỳ nhưng cô không dám nhúc nhích.

"Ờ thì, em … em muốn giải thích…" Đào Sơ nói năng lộn xộn, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!