*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Sơ nằm bò trên lan can ngoài hành lang hứng từng cơn gió đêm lạnh buốt, gió lạnh phắt qua mặt khiến cô thấy tỉnh táo hẳn.
Người con gái chống cằm nhìn chàng thiếu niên ngồi bên cạnh mình, gò má cô vẫn hây hây đỏ, trông như đã ngấm vài phần men say.
Hồi chiều anh đã đổi sang một bộ đồ khá thoải mái.
Áo choàng vải màu bạc khoác bên ngoài áo bào trắng như gấm, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh trăng trên cao.
Lúc này đây anh đang nhắm mắt lại, hàng mi dài che khuất đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt, có lẽ vì quá chén nên hiện giờ mặt anh hơi ửng đỏ, lúc anh dựa vào lan can trông có vẻ cũng lười biếng vô cùng.
Đào Sơ nắm lấy ống tay áo của anh, cảm giác mát lạnh lan trên từng đầu ngón tay.
Đôi mắt chàng thiếu niên nhìn đăm đăm vào bàn tay đang nắm lấy ống áo của mình, chẳng biết sao mà tự nhiên anh cong môi cười rạng rỡ, lông mày ấy cong cong tựa vầng trăng trên trời, còn đôi mắt thì chói lọi hơn cả những vì sao xa.
"Sơ Sơ." Anh bỗng dưng gọi tên cô.
"Dạ?" Đào Sơ vẫn giữ tư thế tựa cằm lên mu bàn tay, nghe thấy anh gọi mình thì đáp lại.
"Ví dụ nhé, ví dụ em ghét một người nào đó, ghét cực kì cực kì ghét…"
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu trà long lanh mơ màng, "Em căm thù người đó, em căm ghét người đó, thậm chí em muốn trả thù người đó nữa … nhưng mà em chẳng thể tìm được người đó, vậy lúc đó em sẽ làm thế nào?"
"Căm hận tới mức ấy à?" Đào Sơ nghe xong thì im lặng một hồi, lát sau cô nhỏ nhẹ hỏi anh.
"Đúng vậy." Anh nhắm mắt dựa vào lan can.
Người con gái ngắm đóa hoa sen đang nở rộ trong ao nước ngập tràn ánh sáng lấp lánh kia, hình như cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, lát sau cô chán nản đáp, "Em cũng chẳng biết phải làm sao nữa."
Cô chưa từng căm thù ai đến tận xương tủy cả.
Ngay cả người dì trên danh nghĩa kia của mình, cô cũng không căm hận bà ấy đến thế.
Vì không quan tâm đ ến nên không xuất hiện cái gọi là thù nhiều hay thù ít.
"Nhưng em biết khi mình chìm vào trong thù hận thì sẽ rất mệt, và bản thân cũng chẳng vui vẻ gì cho cam." Người con gái nhỏ nhẹ nói từng câu từng chữ, giọng vừa khẽ vừa dịu dàng.
Đào Sơ thò tay vào trong ống tay áo của anh chuẩn xác nắm lấy tay anh, khi anh mở mắt nhìn cô thì cô ngồi thẳng dậy nghiêng đến trước mặt anh, cười tủm tỉm, "Em đã nói rồi, nếu anh vui thì em cũng sẽ vui lắm luôn."
"A Trí, em … em không biết gì về quá khứ của anh." Người con gái không cười nữa, cụp mắt nói tiếp, "Em không tượng tưởng nổi anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, vậy nên em không đủ lập trường để đặt mình vào vị trí của anh để khuyên anh buông bỏ quá khứ, hay là khuyên anh … đừng cố chấp ôm lấy hận thù nữa."
Lòng căm thù, đây đâu phải chuyện đơn giản mà nói bỏ là bỏ dễ thế được?
Anh đã ôm nỗi căm thù này suốt sáu nghìn năm dài đằng đẵng, tháng năm ròng rã đó chẳng thể mài mòn lòng hăng hái của anh được bao nhiêu, và tất nhiên cũng không thể nào giải thoát anh ra khỏi sự thù hận ấy.
"Ước muốn của em đơn giản cực kì."
Người con gái siết chặt ngón tay rồi nắm chặt lấy tay anh, "Em chỉ mong anh được hạnh phúc."
Nếu có thể thì cô mong anh đừng tự mình ôm đồm nhiều thứ như vậy.
Bấy giờ Đào Sơ không đề cập đến những gì mà Đồng An đã nói với cô, bởi lẽ cô không bao giờ tin rằng một ngày nào đó chàng thiếu niên đẹp tuyệt trần trước mặt mình đây sẽ biến thế giới này thành địa ngục vô tận.
Đào Sơ thấy đôi mắt anh sáng trong quá đỗi, như thể được nước hồ trong veo gột rửa vậy.
Trong veo như anh, cứng cỏi như anh.
Anh sẽ không bao giờ hủy diệt thế giới này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!