Chương 26: ĐÊM GIAO THỪA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh cửa gỗ nặng nề chợt mở ra phát ra một tiếng "kẽo kẹt" dài.

Đào Sơ nhìn lên trên nhưng không thấy ai cả.

"Sơ Sơ, vào đi em."

Thẩm Ngọc Trí dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó tiếp tục nắm tay cô bước vào.

Đào Sơ bị động đi theo bước chân của Thẩm Ngọc Trí, bước lên bậc thềm bằng đá đi vào cửa.

Đây là một trang viên cực kỳ cổ điển.

Tất thảy những món đồ ở đây mang đậm phong cách kiến trúc của hàng trăm năm trước, cổ điển trang nhã, trông thơ mộng vô cùng.

Hành lang quanh co, bóng cây trúc xanh mướt bao phủ bốn bề khiến không gian nơi đây trở nên thanh tịnh và đẹp đẽ vô ngần.

Đình đài lầu các, dưới cầu nước chảy thành dòng.

Khung cảnh ở nơi đây thật yên bình và quá đỗi thơ mộng.

Trong trang viên còn có một hồ nước nhưng vì thời tiết đang rét buốt nên mặt hồ đã bị một lớp băng mỏng bao trùm, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy được vài chú cá đang tung tăng bơi lội dưới lớp băng lạnh lẽo. 

Những khối đá giả trong vườn này nhìn qua tưởng chừng như không có kết cấu gì nhưng lại tạo thành bố cục rất hợp lý.

Hiện giờ rõ ràng đang trong mùa đông nhưng những khóm hoa trong vườn vẫn đua nhau khoe sắc không ngừng, thỉnh thoảng còn thấy vài chú bướm vàng đang chao lượn trên cao khoe ra những đường nét tuyệt đẹp như được đất trời phác hoạ nên, chúng nhẹ nhàng nhảy múa rải xuống không khí những tia sáng vàng lung linh.

Đào Sơ chăm chú nhìn hoa mộc lan trên cây, từng đóa mộc lan được tô điểm bởi màu hồng pha lẫn màu trắng đua nhau khoe sắc trông đẹp đến nao lòng.

Bấy giờ hoa cỏ cây cối nơi này tựa như đã phá vỡ quy luật bốn mùa tự nhiên, chúng đua nhau khoe sắc trước mắt cô nhìn hệt như một bức tranh huyền bí mĩ miều.

"Em thấy đẹp không?"

Người bên cạnh nhẹ nhàng cất lời.

Đào Sơ quay sang nhìn anh, nhỏ nhẹ "vâng" một tiếng.

Trong trang viên này có rất nhiều khoản sân độc lập.

Bước đi trên con đường lát đá cuội, xuyên qua một rừng trúc yên tĩnh, lúc Đào Sơ được Thẩm Ngọc Trí dẫn vào sân chính cô vừa đi theo anh vừa bận ngó nghiêng xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Trong đình nghỉ mát ở sân sau, người con gái chống cằm nằm bò trên lan can ở hành lang nhìn mấy bông sen tàn còn sót lại trong ao sen ấy, thậm chí cô còn tưởng tượng tới cảnh mùa hè sắp tới khi những bông sen đua nhau nở rộ sẽ trông ra sao nữa.

Nhưng thực tế là cô không cần phải đợi đến mùa hè.

Vì khoảnh khắc cô vừa suy nghĩ đến cảnh tượng ấy thì Thẩm Ngọc Trí – người đứng kế bên luôn chú ý đến cô đã giơ tay lên, một luồng ánh sáng vàng nhạt bay ra phất phơ rơi xuống mặt đất bên dưới, trong phút chốc cây cỏ trong ao bừng lên khôi phục sức sống trở lại.

Những bông sen trong ao chớp mắt bung hoa nở rộ ngay trước mắt Đào Sơ.

Những bông tuyết đang chao lượn trên cao rơi xuống tan chảy giữa những cánh sen rực ánh sáng vàng nhạt.

Trong khoảnh khắc ấy phong cảnh hai mùa cứ thế đồng loạt hiện hữu trước mắt cô, tạo thành một khung cảnh huyền ảo không sao tả xiết.

Đã có ai ngắm nhìn cảnh bông sen nở rộ giữa ngày gió tuyết bay phấp phới thế này chưa nhỉ?

Người con gái không biết nữa.

Loại phép có thể thoải mái điều khiển bốn mùa này chắc chắn không phải là thứ mà những vị thần có tu vi trung bình có thể làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!