Chương 25: QUÀ TẾT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đến ngày giao thừa, Lâm Thành tuyết rơi dày đặc. 

Gió lạnh thổi phấp phới ngoài ô cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa một vùng trời.

Đào Sơ nằm trên bàn học mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người con gái lại nhìn thấy chú chó Alaska kia.

Những lá cây xanh xanh trong khu vườn của khu chung cư dần tàn lụi, bông tuyết rơi xuống phủ lên những cái cây một lớp tuyết thật dày khiến thân hình mập mạp của chú Alaska ấy trở nên rất nổi bật.

Thấy nó xém chút nữa kéo chị chủ của mình ngã xuống nền tuyết mà Đào Sơ không kìm được cười ra tiếng.

Sau khi làm bài tập địa lý xong thì Đào Sơ lấy tờ giấy bên cạnh ra xem.

Cô còn một số bài tập tiếng Anh chưa làm nữa.

Trong sáu môn chính thì môn tiếng Anh này là môn cô yếu nhất.

Vì ngày nào giáo viên môn tiếng Anh cũng "đặc biệt quan tâm" đến cô nên thành ra mỗi lần học tới môn này là lòng cô lại căng thẳng không yên.

Người con gái úp mặt xuống bàn than thở "mình học dở tiếng Anh quá đi".

Đang than thở thì bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cửa, Đào Sơ ngẩng đầu lên theo phản xạ, cô quay lại nhìn cửa phòng kế bên phòng mình.

Chàng thiếu niên mặc áo len màu tối phối với quần tây đứng trước cánh cửa đang mở he hé nhìn vào trong phòng cô, gương mặt anh thắm đượm sự dịu dàng, "Sơ Sơ, anh có quà cho em này."

Vừa nghe thấy chữ "quà" là mắt Đào Sơ đã sáng rỡ lên, "Thật ạ? Quà gì vậy ạ?"

Cô ném cây viết trong tay đi đẩy ghế ra đứng dậy chạy đến trước mặt anh, nhìn anh đầy mong đợi.

Thẩm Ngọc Trí cong môi, gò má hây hây đỏ, ngay cả giọng nói cũng khẽ hơn bình thường, "… Không biết em có thích món quà này không."

Chàng thiếu niên trước mặt cô đỏ mặt, gương mặt trắng nõn ấy của anh đượm vẻ ngại ngùng, trông đẹp đến độ khiến Đào Sơ chẳng thể rời mắt đi nổi.

Đào Sơ bị người đẹp hớp hồn tức thì gật đầu thật mạnh: "Em thích, em thích lắm!"

"Em cũng đã biết nó là gì đâu." Anh phì cười, trong đôi mắt màu trà như có ánh sao đang nhấp nháy.

"Thì là…" Người con gái ấp úng, thì thì một hồi cuối cùng đỏ mặt nói, "Anh, anh cứ đưa cho em đi … em không có chê đâu."

Thẩm Ngọc Trí nghe cô nói vậy thì càng cười tươi hơn, đôi mắt cứ nhìn cô mãi làm sao cũng không rời mắt nổi.

Nghe anh muốn dẫn cô đến một nơi thì Đào Sơ vừa cầm ba lô trên ghế sô pha lên vừa hỏi anh, "Mình đi đâu thế? Xa không ạ?"

"Không xa lắm." Thẩm Ngọc Trí trả lời.

Người con gái "ồ" một tiếng rồi mang ba lô lên vai, cô nhét một cây kẹo m út vào miệng sau đó xé gói kẹo viên khác đi đến trước mặt anh, nhón chân đưa kẹo đến miệng của anh, "A Trí, ăn nè."

Đào Sơ đang ngậm kẹo m út nên nói chuyện không rõ ràng lắm, Thẩm Ngọc Trí thấy viên kẹo thì hơi nhíu mày nhưng lúc nhìn xuống thấy đôi mắt tròn tròn của cô thì trái cổ của anh hơi lăn lăn, cuối cùng anh vẫn ăn nó.

Đôi môi hơi lạnh của anh chạm vào ngón tay cô, đầu ngón tay Đào Sơ như bị lửa đốt, cô nhanh chóng rút tay về.

Vị chua ngọt của kẹo tan ra trên đầu lưỡi, Thẩm Ngọc Trí giơ tay nắm lấy cổ tay Đào Sơ, "Đi thôi, Sơ Sơ."

Lúc ngồi trên xe của anh, Đào Sơ mở cửa sổ ra nhìn hàng cây cối đang dần khuất xa trên đường, tóc mai bên thái dương của cô bị gió thổi bay bay, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay vào lướt qua gương mặt cô.

Người con gái thấy lạnh quá nên vội vàng đóng cửa sổ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!