Chương 24: GIẢI ĐỘC

Cây gai băng tỏa ra khí lạnh chĩa thẳng vào Bùi Tố Chiếu, cái kính gọng vàng trên sống mũi của hắn cũng bị luồng sáng vàng nhạt đánh bay, mũi nhọn của gai băng gần ngay sát mắt hắn.

Chỉ cần nhích thêm một xíu nữa là mũi nhọn đó sẽ đâm thẳng vào mắt hắn.

Nhưng Bùi Tố Chiếu không có ý định lùi bước, trong đôi mắt của hắn cũng chẳng có chút sợ hãi nào.

"Nói đi, làm sao ngươi biết chuyện này?"

Thẩm Ngọc Trí đứng lên lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt không vương chút hơi ấm nào.

Bùi Tố Chiếu nhận ra được vị Ngọc Trí điện hạ này có ý muốn giết hắn thật.

"Mong điện hạ bớt giận, những chuyện này đều là do ông nội thần – cũng chính là gia chủ của Yêu tộc chi phía Nam nói cho thần biết." Lúc Bùi Tố Chiếu giải thích trông hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn cười nói tiếp, "Ông nội thần sống đến tận hôm nay tính ra cũng đã hơn 7000 tuổi rồi, ông ấy cũng đã từng nghe đến chuyện của điện hạ, và cũng đã từng chứng kiến."

Sáu nghìn năm trước có tin đồn liên quan đến thái tử điện hạ Thẩm Ngọc Trí của giới Cửu Thiên rằng, anh không chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà còn khiến muôn nghìn người phàm vô tội phải toi mạng.

Nghe nói năm ấy khi đế quân Sùng Lam đích thân trừng phạt tiểu điện hạ trong tòa thành Vô Tẫn thì có một cô gái nhỏ đã chắn một đạo thiên lôi cho vị thái tử điện hạ ấy.

Trong số tám mươi mốt đạo thiên lôi có tám mươi đạo đánh vào người Ngọc Trí điện hạ, còn một đạo khác … đã đánh vào người cô gái nhỏ kia.

Làm sao người phàm chịu nổi trừng phạt của thiên lôi cho được?

Nhưng cô gái nhỏ ấy đã dựa vào sức của mình gắng gượng chặn lấy đạo thiên lôi đó.

Sau khi tiểu điện hạ chịu hết tám mươi đạo thiên lôi ấy thì biến về hình dạng rộng trong cơn bão táp cuồn cuộn, ôm lấy cô gái nhỏ của mình vượt qua sấm chớp dữ dội nhảy về phía chân trời, kể từ đây bắt đầu kiếp sống lưu vong.

Đến tận ngày nay vẫn không ai biết được cuộc lưu vong năm đó của tiểu điện hạ và cô gái nhỏ kia giờ đã ra sao.

Sau đó có tin đồn bảo rằng cô gái nhỏ kia là người rất quan trọng đối với tiểu điện hạ.

Nhưng khi tiểu điện hạ bị đế quân Sùng Lam bắt về cầm tù dưới Trường Cực Uyên thì người ta không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ vốn nên ở cạnh tiểu điện hạ nữa.

À phải rồi, một người phàm … có thể sống được bao lâu chứ?

Huống chia cô gái ấy còn là một người phàm bị thiên lôi trừng phạt.

Chưa kể trong người cô còn có khí độc của ma tu – thứ dùng để đối phó với tiểu điện hạ.

Chẳng ai biết tại sao cô gái nhỏ ấy lại liều mạng vì tiểu điện hạ, chắc do đạo nghĩa không cho phép chùn bước nhỉ?

"Điện hạ, thần có thuốc giải khí độc."

Khi Thẩm Ngọc Trí nghe Bùi Tố Chiếu nói vậy thì anh ngớ ra một hồi, lúc anh ngước mắt lên lần nữa thì gai băng đang gần sát mắt Bùi Tố Chiếu phút chốc vỡ tan thành từng mảnh rồi biến mất tăm.

"Ngươi nói gì?" Anh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Bùi Tố Chiếu cong môi bình tĩnh khom xuống nhặt mắt kính dưới đất lên đeo lên lại, bấy giờ mới giải thích, "Ông nội thần đã nghiên cứu khí độc suốt bốn nghìn năm rồi, đến bây giờ ông ấy đã có cách giải khí độc đó."

"Cách gì?" Thẩm Ngọc Trí hỏi.

Bùi Tố Chiếu cười áy náy, "Mong điện hạ tha tội cho thần, cách giải độc này chỉ có ông nội của thần biết thôi, hồi trước ông nội đã ra lệnh cho thần phải báo cho điện hạ ngay lập tức nhưng giờ ông đã già rồi…"

Hắn im lặng một hồi, vẻ mặt bỗng dưng trở nên trầm trọng.

"Ông ấy … ông ấy sắp dầu hết đèn tắt sắp gần đất xa trời rồi, thời gian tỉnh táo rất ngắn, lúc dặn dò thần xong thì ông ấy đã chìm vào giấc ngủ say."

Thẩm Ngọc Trí nheo mắt, áp suất quanh người giảm mạnh. "Ngươi đang lừa dối ta đấy à?"

Bùi Tố Chiếu lắc đầu, "Hạ thần không có gan lừa dối điện hạ, hiện giờ ông nội thần vẫn chưa tỉnh dậy thật, nhưng đến lúc ông ấy tỉnh thì hạ thần sẽ thông báo cho điện hạ ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!