*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Sơ ôm gối của mình ngả lưng nằm xuống cạnh anh, cô không kìm được vò vò cái gối của mình, thậm chí còn thở chậm lại rất nhiều.
Vừa nằm xuống một cái giường khác thì hình như cơn buồn ngủ của cô cũng tan biến đi phân nửa.
Tiếng gió ngoài ô cửa sổ vang lên không ngớt, chúng cuốn theo những bông tuyết bay rải rác khắp nơi.
Dưới ánh sáng mờ mờ, người con gái mở to mắt nhìn trần nhà, bất chợt nói một câu, "Sắp đến Tết rồi."
Nhịp thở của chàng thiếu niên bên cạnh cô rất khẽ, khẽ đến mức gần như không nghe được.
Đột nhiên nghe thấy cô nói câu đó nên anh quay sang nhìn góc nghiêng của cô mãi không rời mắt.
"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp.
"Mấy vị thần các anh có đón năm mới không ạ?" Đào Sơ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt tròn xoe lấp ló sự tò mò.
"Không có đón." Anh trả lời thật lòng.
"Vậy chỗ các anh có ngày lễ nào không?" Cô hỏi tiếp.
Ngày lễ ư?
Thẩm Ngọc Trí đột nhiên cụp mắt xuống.
Hình như anh đang lục lọi trí nhớ của mình để xem vào sáu nghìn năm trước kia mình có trải cuộc những chuyện gì ở giới Cửu Thiên hay không.
"Sinh nhật của cha."
Anh chỉ nhớ ngày này.
Còn những ngày lễ khác đã mờ câm trong trí nhớ của anh từ lâu rồi.
Nhưng cố tình … anh lại nhớ ra ngày ấy.
Vì ánh sáng quá hiu hắt nên Đào Sơ không thấy rõ biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của anh, thậm chí cô còn không biết những ngón tay của anh đang dần siết chặt lại.
"Cha? Ý anh là cha của anh à?"
Người con gái vừa hỏi xong thì đột nhiên sực nhớ tới mấy lời mà cậu thiếu niên bí ẩn kia đã nói với cô.
Thẩm Ngọc Trí bị chính cha của mình cầm tù trong Trường Cực Uyển sâu thăm thẳm.
Lòng anh giận cùng cực người cha nuôi này, sự giận dữ ấy đã khắc ghi vào trong xương cốt.
Vậy nên vừa hỏi câu này xong là Đào Sơ chuyển chủ đề ngay, "Không tính ngày sinh nhật, ý em là thần tiên mấy anh không có ngày đoàn tụ với gia đình à?"
"Anh không nhớ nữa. "
Thẩm Ngọc Trí trả lời ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh không nghe thấy chút gợn sóng nào.
Cũng chẳng biết là anh không nhớ rõ thật hay là anh không muốn nhớ lại quá khứ nữa.
Đào Sơ bỏ qua không hỏi quá khứ của anh nữa, "Ở chỗ chúng em thì ngày ăn Tết là ngày vui nhất đó."
"Hồi em còn nhỏ mỗi lần đến Tết là ông nội bà nội sẽ chuẩn bị thiệt nhiều món ngon, họ có rất nhiều rất nhiều học sinh, mỗi lần mấy anh chị ấy đến chúc Tết là họ đều lì xì cho em … Ha ha ha, em có nhiều tiền mừng tuổi lắm đó!"
Mỗi khi Đào Sơ kể về chuyện hồi nhỏ của mình là trông cô rạng rỡ vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!