*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không sai."
Vì cách khăn quàng cổ khá dày nên không nghe rõ giọng của Thẩm Ngọc Trí.
Đôi mắt màu trà ấy thấp thoáng ý cười vui vẻ.
Đào Sơ bị anh nhìn chăm chú như thế thì luống cuống nhìn sang nơi khác, cô nắm chặt lấy tay anh đi vào bên trong.
Đào Sơ đã đạt được nguyện vọng của mình, ấy là đã kéo được Thẩm Ngọc Trí ngồi lên vòng đu quay.
Tốc độ chuyển động của vòng đu quay không nhanh lắm, lúc hai người họ lên đến điểm cao nhất thì Đào Sơ vỗ vỗ vai Thẩm Ngọc Trí bên cạnh mình, chỉ về phía xa nói, "A Trí ơi anh nhìn kìa."
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì nhìn theo hướng cô chỉ, qua cửa sổ trong suốt, những tòa nhà cao tầng phủ đầy lớp tuyết lọt vào ánh mắt của anh, nhìn xuống dưới là dòng xe cộ kéo dài như nước chảy, sông hộ thành im lắng chảy trôi, nhìn sang nữa là những bóng hình nhỏ bé của những người phàm đang đi đi lại lại.
Đây là một thành phố làm bằng bê tông cốt thép, tất cả những người sống ở đây đã mang đến bầu không khí độc đáo thuộc về trần gian này.
Biết bao nhiêu người sống ở đây, tất thảy hỉ nộ ái ố cũng tồn tại ở nơi này.
Nhưng những thứ trước mặt này vào trong mắt Thẩm Ngọc Trí đều trở thành những bóng hình vô hồn không có sức sống.
"Anh thích nơi này không?"
Vòng đu quay vẫn chầm chậm quay, lúc đu quay đang đi xuống thì cô quay sang dè dặt hỏi anh.
Thẩm Ngọc Trí thành thật lắc đầu.
Người con gái dẫn anh lên vòng đu quay là để ngắm phong cảnh và cũng để thừa cơ hỏi anh hai câu, nhưng kết quả hỏi câu nào anh cũng lắc đầu rất dứt khoát khiến lòng cô lo lo.
Tiêu rồi tiêu rồi, A Trí chán đời thật này trời….
Đào Sơ ôm một bụng tâm sự ngồi hết vòng đu quay, sau khi đi xuống thì cô kéo anh đi chơi những trò khác.
Người con gái lơ mơ kéo anh lên ngồi thuyền hải tặc, chơi trò đua xe điện đụng và chơi một số trò giải trí khác.
Cuối cùng cô bị những con ma trong nhà ma hù cho tỉnh như sáo.
Đến lúc ra ngoài rồi cô vẫn nắm chặt lấy tay Thẩm Ngọc Trí không buông, người con gái hít hít mũi chưa thoát được khỏi trạng thái hoảng sợ, hai mắt cũng đỏ hoe vì sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô chơi nhà ma.
Ai mà biết trò nhà ma hiện giờ được hóa trang giống như thật như vậy chứ?
"Họ là người phàm."
Anh vươn tay dịu dàng vuốt v e đuôi mắt của cô, thủ thỉ.
"Em biết…"
Đào Sơ chun mũi, vẫn thấy hơi hoảng, "Nhưng mà họ trang điểm đáng sợ quá đii…"
Cô vừa vào trong thì bị một ông chú đóng vai bác sĩ biến thái cầm cưa điện rượt chạy tá hỏa, Đào Sơ sợ quá vội vàng lao vào vòng tay của Thẩm Ngọc Trí, lúc quay đầu lại còn đánh phăng mái tóc giả của ông chú đó.
Kết quả ông chú đó nghiêm túc lấy tờ giấy hướng dẫn ra, bắt cô đọc lại dòng "không được đánh nhân viên" trên đó.
Còn Thẩm Ngọc Trí thì từ đầu đến cuối anh vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng trừ cái khúc người đàn ông đóng vai con quỷ thắt cổ cầm dao đuổi theo Đào Sơ kia, khi thấy cảnh đó anh không chút do dự ra tay tương trợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!