Chương 20: CHÀNG TRAI BÍ ẨN

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua tấm rèn đang he hé chiếu thẳng vào trong phòng khiến Đào Sơ không mở mắt nổi.

Người con gái nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, lúc nhúc nhích người mới nhận ra cánh tay phải của mình đã tê rần cả rồi.

Đào Sơ vô thức nghiêng đầu nhìn sang, thấy chàng thiếu niên mặc bộ đồ trắng như tuyết nằm cạnh mình vẫn đang nhắm mắt ngủ. Anh gối đầu lên cánh tay của cô, tay thì ôm lấy vòng eo của cô, mái tóc đen dài của anh quấn quýt lấy mái tóc của cô, gương mặt dưới ánh nắng kia trắng nõn không tì vết, trông đẹp như một bức tranh vậy. 

Cơ thể Đào Sơ phút chốc cứng đờ, nhưng giây sau đầu óc cô bắt đầu hoạt động trở lại, tất thảy ký ước của đêm hôm qua ào ào ùa về.

Người con gái vừa nhớ lại cảnh hôm qua mình lặp đi lặp lại câu "thích" kia thì khuôn mặt trắng nõn chớp mắt đỏ rực cả lên, mây mù tối tăm đang giăng đầy khi nãy cũng tan biến đi mất.

Cô hốt hoảng muốn rụt vào góc tường, nhưng vừa mới động đậy một chút thì cánh tay phải đã tê rần rần không chịu nổi, cô nhíu mày không kìm được úi lên một tiếng.

Nhưng tiếng kêu nhỏ như vậy cũng khiến chàng thiếu niên đang gối đầu lên cánh tay của cô mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo của anh vừa đối diện với đôi mắt của cô thì trong phút chốc sự buốt giá ấy chợt biến thành dòng nước ngày xuân êm dịu, óng ánh phản chiếu gợn sóng lăn tăn.

"Sơ Sơ?" Anh gọi cô, có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng của anh hơi khàn.

Đào Sơ hơi dùng lục kéo cánh tay của mình ra không để anh gối nữa, đôi má đã hây hây đỏ, cô vừa bóp bóp cánh tay mình vừa quay sang chỗ khác không dám nhìn anh, lí nhí than thở: "Tê tay ghê luôn…!!"

Thẩm Ngọc Trí nghe thế thì nhìn cánh tay phải của cô.

Sau đó anh giơ tay nhẹ nhàng bóp cánh tay của cô một cái, rõ ràng anh chỉ mới bóp nhẹ cái thôi nhưng Đào Sơ đã cảm thấy có luồng hơi ấm đang bao trùm mình, chỉ trong giây lát cánh tay của cô đã không còn cảm giác tê rần như mới nãy nữa.

Người con gái trố mắt ngạc nhiên: "Có cái gì anh không biết làm không?"

Đôi mắt Thẩm Ngọc Trí cong cong thấp thoáng ý cười vui vẻ, anh giơ tay vén gọn mái tóc nhạt màu trên trán cô, "Có nhiều thứ anh không biết làm lắm."

Anh cụp mắt từ tốn lên tiếng, giọng nói ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Đào Sơ lờ mờ nhận ra hình như tâm trạng của anh vừa xấu đi, nhưng lúc quay sang nhìn anh thì thấy anh vẫn vậy không có gì thay đổi cả.

Lúc cô đang phân tâm thì anh bất ngờ tiến lại gần cúi xuống hôn phớt lên khóe môi của cô.

Người con gái đỏ mặt trợn to mắt, môi run run lật đật lùi về phía sau, nhưng lúc đang lùi thì bị mất thăng bằng xém ngã xuống giường.

Thẩm Ngọc Trí nhanh tay ôm lấy vòng eo của cô kéo cô vào lòng mình.

Mặt mày Đào Sơ đỏ rực nằm trong lòng anh, giây sau cô vội vàng đẩy anh ra, quýnh quáng, "Em, ừm ừm, em em đi rửa mặt…"

Cô nhảy xuống giường, chạy ào mở cửa vọt ra ngoài.

Còn Thẩm Ngọc Trí thì ngồi trên giường nhìn về phía cửa, đôi mắt màu trà thắm đượm sự dịu dàng.Trận tuyết đầu mùa kéo đến, cả Lâm Thành bị sắc trắng của tuyết nhuộm màu.

Đào Sơ đã được nghỉ đông rồi nên mỗi sáng không cần phải vội vã chạy đến trường nữa.

Sáng sớm vừa mở cửa sổ ra là đã thấy giá buốt cực kỳ.

Người con gái hít một hơi thật sâu, quả quyết đóng cửa sổ lại.

"A Trí!"

Thấy Thẩm Ngọc Trí ra khỏi phòng thì Đào Sơ chạy lẹp xẹp đến trước mặt anh.

Hiện tại anh đang cụp mắt, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ nên trông anh phờ phạc không có tí sức sống nào, lúc nhìn thấy cô thì gương mặt trắng nõn vô cảm kia mới chịu ấm áp lên một chút.

Anh hơi cúi xuống muốn hôn lên khóe môi cô.

Từ cái đêm anh cầm tờ giấy kia ép cô thừa nhận mình thích anh thì kể từ lúc ấy ngày nào giờ nào anh cũng muốn gần gũi với cô hết.

Nhưng Đào Sơ vẫn chưa quen với sự thân mật của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!