Tấm rèm che màu đen khép hờ, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong phác họa một vùng óng ánh như bạc.
Sống lưng Đào Sơ cứng đơ, cô không dám mở mắt, cũng chẳng dám nhúc nhích.
Người con gái cảm nhận rõ hơi thở của anh đang gần sát bên mình, và trên đôi môi của cô đang vấn vương hơi thở thuộc về anh.
Anh của lúc này chẳng giống anh của ngày thường chút nào.
Cô những tưởng anh dịu dàng như trăng sáng gió trong.
Nhưng lúc này đây khi anh đang m út hôn đôi môi của cô trông anh dữ dội quá thể, một nụ hôn thắm đượm sự chiếm hữu khát khao.
Hình như anh đang chịu đựng điều gì đó, tiếng thở hổn hển của anh cứ văng vẳng bên tai cô, bỗng dưng vành tai của cô bị anh cắn một cái.
Anh cắn không mạnh lắm.
Nhưng hành động này đến quá đột ngột khiến cô không chuẩn bị tâm lý kịp, nên cơ thể cô vô thức run lên nhè nhẹ.
Sau đó cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình hơi khựng lại một hồi.
Đào Sơ không dám mở mắt ra, ngay cả hô hấp cũng không khống chế được trở nên chậm lại, cô cảm giác được hơi thở của anh hình như đang dần dần cách xa mình.
Căn phòng im ắng không một tiếng động, khiến người ta có thể nghe rõ tiếng trái tim đang đập nhanh của mình.
Đập thình thịch thình thịch.
Đập nhanh đến độ khiến người ta muốn không quan tâm cũng không được, thậm chí còn thấy khó thở.
Bất chợt cô cảm thấy có bàn tay đang dịu dàng vuốt v e cằm của mình, hơi ấm nơi đầu ngón tay ấy xuyên qua làn da của cô làn tràn khắp hết cả người cô.
Anh dịu dàng vuốt v e cằm của cô, nhìn có vẻ đang hờ hững vuốt v e chơi đùa nhưng nhìn lại thì thấy như đang lưu luyến không muốn xa.
Trái tim cô như bị một bàn tay nắm chặt lại.
"Sơ Sơ." Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh.
Ngón tay anh vươn tới xoa xoa vành tai của cô, cô nghe thấy anh nói rằng: "Mở mắt ra nào."
Anh nói năng rất từ tốn, nhưng trong giọng nói vẫn chứa đựng sự dịu dàng mà cô quen thuộc.
Như đang kiên nhẫn dỗ dành cô.
Đôi môi Đào Sơ run run, cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Thấy cô vẫn cố chấp không chịu mở mắt như thế thì anh bật cười, khe khẽ dụ dỗ người con gái trong lòng mình.
"Sơ Sơ, mở mắt ra nào." Anh dịu dàng vuốt v e mái tóc bên tai cô.
Đào Sơ nắm chặt tay, hàng mi run run nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Giây tiếp theo mùi hương thoang thoảng mát lạnh trên người anh chui vào mũi cô, trên môi cô bị một thứ mềm mại nào đó chạm vào.
Đôi môi chợt đau nhói, người con gái mở bừng mắt ra.
Cô không kịp đề phòng, vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Cơ thể Đào Sơ tức thì cứng đơ.
Thẩm Ngọc Trí ngồi dậy, trong bóng đêm u tối Đào Sơ thấy trên đôi môi mỏng của anh có dính một chút máu đỏ tươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!