Cái ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật của trường trung học phổ thông số 1 Lâm Thành đã đến, cả trường trở nên sôi động hơn so với ngày thường rất nhiều.
Ngày hôm nay học sinh không cần phải mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng rập khuôn nữa, họ có thể mặc những bộ đồ mà mình yêu thích vui vẻ tận hưởng ngày hôm nay.
Hậu trường trong hội trường người đi kẻ lại không ngớt, khắp nơi đều là người. Đào Sơ ôm theo bộ trang phục biểu diễn của Hạ Dịch Lam đi tìm mấy lần mới tìm thấy nơi mà Hạ Dịch Lam đang trang điểm.
Vì lễ hội nghệ thuật này hai năm mới diễn ra một lần nên mỗi lần nhà trường đều mời một số ban lãnh đạo đến tham dự, vậy nên quy mô của lễ hội nghệ thuật lần này cũng được xem là khá lớn, kể cả chuyên viên trang điểm cho những người biểu diễn cũng là do trường mời từ bên ngoài vào.
Tổng thể gương mặt của Hạ Dịch Lam đã khá ưa nhìn, sau khi trang điểm xong thì trông rạng rỡ hơn ngày thường rất rất nhiều.
Hạ Dịch Lam đã nhìn thấy hình bóng của Đào Sơ trong gương, nhưng bởi vì thợ trang điểm đang giúp cô nàng búi tóc nên cô nàng không thể quay đầu lại được, nên chỉ đành cười với cô qua tấm gương: "Sơ Sơ, cậu đến rồi!"
Đào Sơ gật đầu, cô đặt bộ trang phục biểu diễn của Hạ Dịch Lam sang một bên, bấy giờ mới nói: "Dịch Lam, hôm nay cậu đẹp lắm luôn đó."
Làm gì có cô gái nào không thích nghe người khác khen mình xinh đẹp chứ?
Nghe Đào Sơ nói như vậy thì Hạ Dịch Lam tủm tỉm cười như một đóa hoa, cô nàng còn nháy mắt với Đào Sơ trong gương: "Sơ Sơ, cậu cũng có khiếu thẩm mỹ ấy chứ."
Người con gái bật cười.
Thợ trang điểm trẻ tuổi đang tạo kiểu tóc cho Hạ Dịch Lam cũng không kìm được phì cười: "Hạ Dịch Lam này, em chẳng có tí khiêm tốn gì hết!"
"Ôi chị Lâm ơi, chị trang điểm cho em đẹp cỡ này mà không cho em kiêu ngạo chút à?" Hạ Dịch Lam cười ha ha đáp lại.
Cô nàng nói xong thì nhìn thoáng qua Đào Sơ trong gương, bỗng nhớ ra gì đó nên cô nàng nói với thợ trang điểm đang tạo kiểu tóc cho mình: "Chị Lâm ơi, chị trang điểm cho em xong thì giúp em trang điểm cho bạn ấy với được không ạ?"
Cô nàng chỉ vào Đào Sơ.
Thợ trang điểm họ Lâm ngó sang Đào Sơ một cái, gật đầu:"Được chứ sao không."
"Mình không trang điểm được không? Mình chỉ đệm nhạc cho cậu thôi mà…"
Đào Sơ để chiếc túi đen đang mang sau lưng xuống, trong đó có cây đàn nhị cô mang từ nhà đến.
"Sao lại không trang điểm?" Hạ Dịch Lam nhìn Đào Sơ trong gương: "Cậu định mặc cái này ấy hả?"
Hạ Dịch Lam chỉ vào chiếc váy cotton trơn màu trắng mà Đào Sơ đang mặc.
"Không được à?" Ánh mắt trong veo của Đào Sơ hiện rõ sự mờ mịt.
Hạ Dịch Lam chậc một tiếng: "May mà mình chuẩn bị trước rồi."
Đào Sơ còn chưa hiểu "chuẩn bị trước" mà cô nàng nói là gì thì đã bị cô nàng – người đã trang điểm xong bắt ngồi xuống ghế.
"Đến đây đi chị Lâm, mau trang điểm cho bạn ấy giúp em với! Nhất định phải trang điểm thật đẹp nhé chị!" Hạ Dịch Lam nói với thợ trang điểm.
Thợ trang điểm mỉm cười gật đầu: "Được."
Vốn dĩ Đào Sơ đã rất xinh đẹp rồi, lúc này còn qua bàn tay tài hoa của thợ trang điểm nữa nên chỉ ít phút sau là khuôn mặt của cô đã trở nên rạng rỡ sáng chói như ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết.
Kiểu trang điểm thế này làm cô mất đi chút ngây thơ, hiện giờ nhìn cô như một đóa hoa đào tái sinh nở rộ sau một đêm đen khoe mình dưới ánh nắng ban mai óng ánh.
Hạ Dịch Lam rất hài lòng, cô nàng giơ ngón tay cái với thợ trang điểm họ Lâm: "Chị Lâm ơi, chị giỏi lắm luôn ấy ạ."
"Cô bé này vốn dĩ đã đẹp rồi." Thợ trang điểm lắc đầu mỉm cười.
Sau khi trang điểm xong thì thợ trang điểm búi một kiểu tóc đơn giản cho Đào Sơ, cuối cùng dùng một cây trâm nửa trong suốt làm từ nhựa để cố định lại.
Người con gái im lặng nhìn mình trong gương, cảm thấy hơi không quen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!