Đào Sơ vừa tới phòng học thì đã bị Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn vây xung quanh.
"Đào Sơ!" Hạ Dịch Lam ấn cô xuống chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên sau thời gian dài có người kêu họ tên đầy đủ của cô một cách trịnh trọng như vậy.
Đào Sơ không biết tại sao cô nàng lại như vậy, cô vô thức co ro người lại, lúc thấy Hạ Dịch Lam nhíu mày ra vẻ nghiêm túc thì chột dạ lí nhí hỏi, "Sao … sao thế?"
Có lẽ là thấy ánh mắt của một số bạn học xung quanh đang tập trung qua đây nên Hạ Dịch Lam hắng hắng giọng, cô nàng ngồi xuống chỗ ngồi của mình nói nhỏ hết mức có thể: "Cậu đừng giả vờ nữa, tối ngày hôm qua vì cậu mà mình ngủ không ngon đó!"
"Mình cũng vậy mình cũng vậy!" Liên Trăn Trăn nằm bò trên bàn học của Đào Sơ, nghe Hạ Dịch Lam nói như vậy thì cô nàng cũng vội vàng tiếp lời.
"…Mình làm sao cơ?" Giọng nói của Đào Sơ càng ngày càng nhỏ.
"Cậu còn hỏi làm sao cơ á?" Hạ Dịch Lam nheo mắt cẩn thận đánh giá Đào Sơ từ trên xuống dưới một phen, sau đó cô nàng hừ một tiếng: " Được lắm Đào Sơ, bản thân lén có bạn trai cũng không nói cho mình biết?"
???
Bạn … bạn trai?
Đào Sơ trợn mắt, trong đầu tái hiện lại cảnh sáng sớm ngày hôm nay chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng kia cúi xuống ôm lấy cô.
"Em thích cái gì thì tôi thích cái ấy."
Câu nói khi sáng của anh vang vọng lại ở bên tai như một ngọn lửa nóng hổi rực cháy mãi không tắt, nóng đến mức làm lòng cô quằn quại hít thở không thông.
"Không phải đâu." Người con gái giật mình tỉnh táo lại, hơi lắp bắp: " Anh ấy không phải…"
"Không phải cái gì mà không phải? Ảnh cũng đã ôm cậu rồi đấy thay!"
Đào Sơ còn chưa nói xong thì bị Hạ Dịch Lam cắt ngang.
Hình như câu này đã gợi lên ký ức nào đó của Liên Trăn Trăn, cô nàng ôm lấy mặt mình chớp chớp đôi mắt long lanh nói: "Lúc đó cậu muốn xoa đầu người ta, người ta còn bế cậu lên rồi cúi đầu đến gần tay cậu nữa… Aaa!!"
Hành động thân thiết lấy lòng cỡ đó, cộng thêm vẻ đẹp không gì sánh nổi hiếm thấy khó tìm ấy, ôi quả là đòn tấn công chí mạng mà!
"…" Đào Sơ há miệng thở hổn hển, không thốt nên lời.
Làm sao cô có thể nói với hai người bạn mình rằng cái anh mà hai cô nàng đang bàn tới là một con rồng mà cô nhặt về từ thôn họ Đào được?
Giờ cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào về thân phận thật sự của anh.
"Dù sao cũng không phải bạn trai mình." Đào Sơ yếu ớt giải thích một câu, nhưng nghe vào tai thế nào cũng thấy sượng.
Với Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn thì dù Đào Sơ có giải thích như thế nào thì hai cô nàng đều cảm thấy cô đang xạo sự vô nghĩa.
Thế là cả ngày hôm ấy hai cô nàng đều vây quanh bên cạnh Đào Sơ, ríu rít dò la "lịch sử tình yêu lãng mạn" giữa Đào Sơ và chàng thiếu niên xinh đẹp của cô.
Ngay cả lúc ăn cơm Đào Sơ cũng không thoát khỏi sự tra hỏi của hai cô nàng, người con gái bị hỏi đến mức ỉu xìu cả ngày trời.
Buổi chiều sau khi tan học Đào Sơ đi siêu thị mua rau xong sau đó mới về nhà.
Lúc cô cầm một túi to mở cửa ra thì không thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc Trí đâu.
Đào Sơ đi vào đặt đồ xuống bếp, sau đó đi đến trước cửa phòng của Thẩm Ngọc Trí.
"A Trí?"
Cô giơ tay gõ cửa.
Bên trong yên tĩnh không có chút tiếng động nào, không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!