Cách nhau gần như vậy khiến Đào Sơ không dám thở mạnh.
Mặt mày người con gái ửng đỏ vội vàng né tránh ánh mắt của anh, trong lúc hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tay vịn của ghế sofa sau lưng thì bấy giờ cô mới miễn cưỡng ổn định lại tư thế của mình.
Thẩm Ngọc Trí nhìn dáng vẻ bối rối của cô, vào lúc Đào Sơ không dám nhìn thẳng vào anh thì sâu trong đôi mắt của anh phản ánh rõ sự mất mát.
Nếu như lúc nãy anh không do dự.
Nếu như trái tim trong lồ ng ngực của anh không đập nhanh đến vậy.
Thì anh đã … hôn cô rồi.
Dù đã sáu nghìn năm trôi qua nhưng phần tình cảm được anh giấu trong trái tim ấy vẫn nóng bỏng và nồng nàn như thuở nào.
Vì chưa thể khống chế được trái tim mình nên anh phải dè dặt hơn nữa.
Muốn ôm lấy cô, nhưng lại sợ chạm vào cô.
Quả là mâu thuẫn biết bao, thật biết cách hành hạ trái tim mình mà.
Nhưng anh sẽ vui vẻ tận hưởng nó, dù qua bao lâu đi chăng nữa.
Đôi môi Thẩm Ngọc Trí hơi mím lại, anh cụp mắt xuống che giấu đi mọi suy nghĩ của mình.
"À ừm…Tôi tôi tôi đi ngủ nhé!" Đào Sơ bật dậy ậm ờ nói, lúc nói chuyện còn đứng nghiêm chỉnh như một học sinh tiểu học.
"Sơ Sơ."
Thẩm Ngọc Trí thấy Đào Sơ đang muốn xoay người bỏ chạy thì gọi cô một tiếng.
Cơ thể người con gái cũng thật thà đứng yên tại chỗ.
"Sao vậy?" Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay lại nhìn anh.
Thẩm Ngọc Trí cầm chiếc balo màu đen ở bên cạnh ghế sofa lên, dưới ánh nhìn thắc mắc của Đào Sơ lấy một cái hộp màu trắng bên trong balo ra.
Đào Sơ vừa thấy tên thương hiệu được in bằng màu bạc trên chiếc hộp đó là biết đây là một thương hiệu điện thoại di động.
Hơn nữa còn là một thương hiệu rất đắt tiền.
Khi thấy Thẩm Ngọc Trí đứng lên đưa chiếc hộp đến trước mặt cô thì cô hơi sững sờ: "Anh … cho tôi à?"
Sau đó cô thấy chàng thiếu niên đang đứng trước mặt mình nhẹ nhàng gật đầu.
Cô liếc cái hộp trong tay của anh, không muốn nhận lắm, "Chiếc điện thoại này đắt lắm nhỉ? Tôi không…"
Chưa kịp nói xong thì anh đã nắm lấy tay của cô đặt chiếc hộp vào trong tay cô.
Hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Đào Sơ bị động cầm lấy hộp điện thoại, qua một hồi sau hình như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó nên ngẩng đầu lên hỏi anh: "Sao anh có tiền mua chiếc điện thoại này vậy?"
Người con gái nhớ tới một đống vàng bạc châu báu mà anh để trong phòng khách vào ngày hôm đó, phút chốc ngạc nhiên mở to đôi mắt: "Anh đem mớ đó đi cầm hết rồi hả?"
Thẩm Ngọc Trí không phản bác lại, anh lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi áo ra không chút do dự nhét vào tay cô.
???
Tay trái Đào Sơ cầm chiếc hộp điện thoại, tay phải thì cầm một tấm thẻ ngân hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!