Chương 15: THẨM NGỌC TRÍ NÓI CHUYỆN ĐƯỢC RỒI

Chàng thiếu niên đứng dưới bậc thang, nước mưa thấm đẫm trên chiếc áo thun tay lỡ màu đen của anh, mái tóc xoăn cũng đã hơi ướt.

Ánh đèn neon chiếu rọi vết nước mưa trên trán của anh, gương mặt lạnh lùng trắng nõn quá đỗi tỏa sáng dưới ngọn đèn, mặc dù người đã thắm ướt nhưng chẳng những không hiện vẻ nhếch nhác mà thậm chí còn sáng tựa ngọc, trông còn đẹp hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Mọi người cũng vô thức nhìn qua anh, đôi mắt người nào người nấy đều bộc lộ sự ngạc nhiên khi trông thấy một vẻ đẹp cỡ này.

Mà từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Đào Sơ đang đứng trên bậc thang.

"Tôi… lúc nãy không phải do tôi ảo giác đâu mà đúng không?" Cuối cùng Đào Sơ cũng hồi hồn lại, người con gái ngơ ngác nhìn anh hỏi.

Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt như chất chứa cả bầu trời sao của anh hơi cong lên, thậm chí cô còn thấy rõ đuôi mắt của anh trở nên hơi hồng hồng như dấu tích của hoa đào để lại, chàng thiếu niên ấy cong môi nở nụ cười quá đỗi dịu dàng với cô, trong giọng nói còn thấp thoáng sự ngại ngùng khó tả: "Sơ Sơ…"

Anh nghiêm túc gọi tên cô một lần nữa.

Giọng nói của anh êm ái trong trẻo tựa như tiếng nước chảy, như làn gió mát rượi thổi vào bên tai.

"Anh… Anh đừng đứng đó dầm mưa nữa."

Đào Sơ kéo cổ tay anh bảo anh đứng trên bậc thang.

Thẩm Ngọc Trí ngoan ngoãn bước lên bậc thang, đôi mắt kia vẫn nhìn cô chăm chú không rời.

Cùng lúc ấy Triệu Tịnh Sương đứng trên vỉa hè cách đó không xa thấy cảnh này thì cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ả vừa mới đi ra thì thấy bên ven đường có một chàng trai không che dù đứng dưới màn mưa.

Triệu Tịnh Sương chưa từng thấy người nào đẹp như thế.

Vừa nhìn thấy anh là cô ả không tài nào rời mắt được.

Vậy nên cô ả lấy hết can đảm trong cuộc đời mình, vứt cái gọi là rụt rè đi cất bước đi tới bắt chuyện với anh nhưng anh không hề nhìn cô ả lấy một cái, chỉ lạnh lùng đứng im đó bộc lộ sự khó ở không muốn người sống lại gần mình.

Triệu Tịnh Sương để ý thấy người con gái xa lạ kia kéo cổ tay của anh nhưng anh thế mà không hề tránh đi, trái lại còn ngoan ngoãn đi lên bậc thang.

Mặt mày cô ả hầm hừ khó chịu, mãi đến khi anh trai của cô ả ở bên kia đường gọi tên cô ả thì lúc này cô ả mới cố ép mình tỉnh táo lại, mặt mày vui vẻ trở lại che dù đi qua vạch kẻ đường.

"Sao anh ra ngoài mà không mang dù theo?" Đào Sơ nhón chân lên nhưng vẫn không với tới đỉnh đầu của anh.

Thẩm Ngọc Trí thấy cô vất vả ngón chân như vậy thì chớp chớp mắt giơ tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh chỉ mới hơi dùng sức mà mũi chân của cô đã được anh nâng khỏi mặt đất.

Mọi người xung quanh hít sâu một hơi, thậm chí Đào Sơ còn nghe thấy tiếng á ngạc nhiên của Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn.

Người con gái hơi ngớ ra, nhìn xuống thì thấy anh hơi cúi đầu tiến lại gần cái tay đang giơ ra giữa không trung của cô.

Gương mặt kia ngây thơ cực kỳ.

Đào Sơ vừa chạm vào mái tóc mềm mại của anh thì tay hơi run lên, gương mặt trắng bóc của cô chớp mắt đỏ rực, vội vàng vỗ vai anh: "Anh anh anh làm gì thế?! Anh thả tôi xuống nhanh lên!"

Hình như Thẩm Ngọc Trí không tình nguyện lắm nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đặt cô xuống.

Đào Sơ vội vàng quay đầu lại, quả nhiên chạm phải ánh nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người.

Người con gái cười gượng một tiếng, cũng không biết giải thích tình hình này thế nào nên dứt khoát nói thẳng: "À ừm… Dịch Lam, Trăn Trăn, mình đi trước nhé."

Nói xong cô quay lại nắm cổ tay của anh vội vã đội mưa chạy đi mất.

Để lại Liên Trăn Trăn trợn mắt há mồm và Hạ Dịch Lam trố mắt nhìn nhau, hai cô nàng vẫn chưa tỉnh táo lại sau trận tập kích bởi vẻ đẹp tuyệt trần ấy.

Mưa dần nhỏ lại, Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí im lặng đi trên vỉa hè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!