*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Thiến Âm cứ đến gây sự nên Đào Sơ đang định đi báo cảnh sát.
Nhưng cô còn chưa kịp tới đồn cảnh sát thì đã nhận được điện thoại từ bệnh viện tâm thần.
Bởi vì vừa tỉnh lại là Đào Thiến Âm đã lảm nhảm xằng bậy không ngớt, nhìn cái vẻ lải nha lải nhải ấy là biết tinh thần của bà ta có vấn đề nên sau khi kiểm tra tổng quát xong thì bệnh viện chuyển bà ta đến thẳng bệnh viện tâm thần.
Và vì Đào Thiến Âm không có người thân, thấy trong danh bạ trong điện thoại của bà ta có số chồng cũ nên bác sĩ gọi cho gã nhưng gọi mãi gã vẫn chẳng nghe máy, bệnh viện cũng không còn cách nào khác nên tìm đến đồn cảnh sát, lúc này mới tra được mối quan hệ của Đào Sơ và Đào Thiến Âm.
Nhưng bây giờ vì Đào Sơ còn là trẻ vị thành niên nên bệnh viện cũng không thể để cho cô gánh chi phí thuốc thang của Đào Thiến Âm được, vậy nên sau khi bệnh viên xem xét xong thì đưa ra quyết định là tất cả tiền thuốc men của Đào Thiến Âm sẽ do các tổ chức từ thiện xã hội chi trả.
Đào Sơ có đi thăm bà ta một lần, nhưng lúc đó bà ta vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi la toáng lên, ngồi co ro trong góc tường run lẩy bẩy không ngừng.
Giống như thấy cái gì đó đáng sợ lắm vậy.
Khoảng gần nửa tháng sau thì Đào Sơ nhận được tin là trạng thái tinh thần của Đào Thiến Âm đã chuyển biến tốt hơn trước rồi, bên bệnh viện đã chuyển bà ta tới bệnh viện bình thường.
Lúc Đào Sơ đi thăm bà ta lần nữa thì cô cũng không vào phòng bệnh mà chỉ đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ.
Trông bà ta rất bình tĩnh, không còn dáng vẻ vừa thấy cô đã hung dữ như nửa tháng trước.
Bác sĩ nói trạng thái tinh thần của bà ta đã bình thường trở lại, còn nói rằng bà ta mất trí nhớ rồi.
Mà chứng mất trí nhớ này đối với bà ta có lẽ mới là kết quả tốt nhất.
Vì như vậy mới khiến bà ta không tị nạnh, không phải ôm nhiều sự căm hờn đến thế, và cũng không …. làm phiền Đào Sơ nữa.
Đào Sơ nhìn Đào Thiến Âm qua ô cửa sổ, nhác thấy xương ngón tay phải của bà ta biến dạng thì chợt trầm ngâm.
Hôm trước cô hỏi bác sĩ mới biết đêm đó Đào Thiến Âm tự mình đến trước cổng bệnh viện.
Lúc đó bà ta ngã ra đất, trên người toàn là máu, xương ngón tay phải đã bị bóp nát.
Vì lúc ấy Thẩm Ngọc Trí phong bế thị giác và thính giác của cô nên cô không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Vậy… là anh làm à?
Cô không xót thương cho bà ta.
Dù sao từ đó đến giờ người dì trên danh nghĩa này chưa một lần nào nghĩ tốt hoặc đối xử tốt với cô.
Lúc nào bà ta cũng đổ lỗi cho người khác, đổ lỗi cho cuộc sống, lúc nào cũng lạnh lùng cực đoan như thể thế giới này có lỗi với bà ta không bằng.
Mấy chuyện đó chẳng phải đều do bà ta tạo ra ư?
Nhưng cô bỗng nhận ra rằng, hình như từ trước tới nay cô chưa từng hiểu rõ Thẩm Ngọc Trí.
Anh như một chiếc hộp chứa nhiều bí mật.
Hình như cả vẻ ngoài dịu dàng kia cũng là giả nốt.
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện Đào Sơ ngơ ngẩn đứng im trên vỉa hè đang người qua kẻ lại, ánh mắt bộc lộ rõ sự hoang mang.
Người con gái ôm tâm sự lên xe buýt đi tới quảng trường Tân Thành.
Hôm nay là sinh nhật của Hạ Dịch Lam.
Lúc cô ra khỏi nhà đã nói chuyện này với Thẩm Ngọc Trí, nhưng cô giấu chuyện của Đào Thiến Âm đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!