Chương 13: CHUYỆN XƯA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Sơ siết tay, mím môi nắm chặt cây gậy phơi quần áo.

Đây không phải lần đầu tiên Đào Sơ nghe thấy những lời độc địa thế này.

Từ lúc cô bắt đầu nhớ được thì người dì trên danh nghĩa này chưa bao giờ tươi cười với cô, mấy lời bà ta thốt ra cũng khó nghe chẳng chịu nổi. 

Sau khi ông bà nội qua đời, theo như di chúc lúc hai ông bà còn sống đã lập thì tất cả tài sản của họ đều để lại hết cho Đào Sơ hưởng.

Vì chuyện này mà Đào Thiến Âm càng ghét cay ghét đắng Đào Sơ hơn.

Cộng thêm cuộc sống của bà ta không thuận lợi, không có chỗ ở cố định và phải thường xuyên thay đổi việc làm nên thành ra hiện tại bà ta trở nên quá quắt hơn trước rất nhiều.

Lắm lúc nhìn bà ta không khác gì người điên.

Đây không phải lần đầu bà ta tới đây quậy phá.

Lúc Đào Sơ lên lớp chín thì Đào Thiên Âm còn lên cả mạng xã hội thêm mắm thêm muối kể khổ, biến Đào Sơ thành một kẻ ăn cháo đá bát, nói cô là kẻ vong ơn bội nghĩa mới có tí tuổi đã mưu mô đủ đường, còn bà ta từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ người bị hại.

Nói cô không biết mang ơn thì thôi còn thường xuyên trộm tiền và đồ của dì mình.

Nói cô còn nhỏ nhưng không chịu học cho giỏi mà nghịch ngợm không nghe lời.

Nói cô lúc ông bà nội sắp chết cô còn chẳng chịu ở bên cạnh họ.

Mà Đào Thiến Âm thì vào vai người dì hiền lành cật lực khuyên răn cố hết sức lo lắng cho cháu mình. Lo cô còn nhỏ không có chỗ dựa nên bà ta đưa nhà cho Đào Sơ theo lời cha mẹ, ngay cả tài sản cũng để cho Đào Sơ một nửa, bà ta còn đặt điều nói rằng sau khi hai người già nua ấy qua đời thì cô đã thừa dịp bà ta ra ngoài rồi đổi hết mật mã trong nhà, từ đây đuổi cái người dì là bà ta ra ngoài đường ở.

Lời lẽ bêu xấu cứ thế gợn lên một đợt sóng trên mạng.

Cư dân mạng cũng chẳng buồn đi tìm hiểu xem chuyện này là thật hay giả mà chỉ lo hóng hớt thôi. Bọn họ là thế, hễ thấy người khác ném đá giẫm đạp lên người nào thì bắt chước ném đá giẫm đạp theo, ném cho đã thì phát biểu cảm nghĩ rồi tự coi lời của mình là chính nghĩa lắm, điên cuồng quậy một trận tơi bời.

Vì thế khoảng thời gian sau khi ông bà nội mất Đào Sơ còn bị bạo lực mạng.

Khi ấy cô không dám mở điện thoại lên vì đêm nào cũng có những số lạ gọi tới, ngoài những cuộc gọi ấy còn có rất nhiều tin nhắn gửi đến chửi rủa cô, thậm chí còn có người đào ra được tài khoản mạng xã hội của cô.

Niềm đau khổ vì mất đi ông bà nội vẫn chưa tan mà còn phải hứng chịu những lời chửi rủa vô cớ của những người trên mạng xã hội ấy.

Ngay cả khi ra ngoài cô cũng sợ ánh mắt của mọi người khi nhìn mình.

Đào Sơ rất sợ sẽ có một người chạy đến rồi chỉ tay vào cô vô cớ mắng mỏ cô.

Đau khổ, khó chịu liên tục kéo đến dần dần khiến cô suy sụp, vì chuyện đó mà cô còn mắc chứng trầm cảm mức độ nhẹ.

Thi đầu vào cô cũng đi thi một mình.

Không có ai làm bạn với cô.

Trên mạng có nhiều người còn nhớ tới việc "xấu xa tệ hại" của cô, lâu lâu lại vào chửi cô mấy câu.

Ngôn ngữ có thể hủy diệt một người đến độ nào, chuyện này không ai hiểu rõ bằng Đào Sơ.

Khi Đào Sơ đã quá quen với việc đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị, đi ăn cơm, đi ngủ, đi học một mình thì những xôn xao liên quan tới cô đã hoàn toàn lắng xuống.

Dù sao trong mắt người ngoài thì cô cũng chỉ là một đề tài để bàn tán sau bữa ăn mà thôi. 

Nhưng những người dùng ngôn ngữ chua ngoa mắng nhiếc cay nghiệt như thế vô hình chung đã để lại một bóng ma cho cô, khiến cô phải mất hai năm mới thoát ra khỏi nó.

"Đưa thẻ cho tôi." Đào Sơ lên tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh cực kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!