"Anh… anh vẫn nên lấy lại đi." Đào Sơ tháo từng sợi dây chuyền anh đeo lên cổ mình xuống, cô nuốt nước miếng nhìn đống vàng bạc châu báu lấp la lấp trước mắt, xoa xoa cái cổ hơi mỏi của mình.
Vàng bạc sáng chói mà để ở đây như thế khiến lòng cô cảm thấy không an toàn lắm.
Thẩm Ngọc Trí chớp chớp mắt, anh cầm sợi dây chuyền vàng to mới tháo từ trên cổ của cô xuống, trong con ngươi trong suốt bộc lộ sự hoang mang ngơ ngác.
Em ấy không thích những thứ này à?
Đôi môi mỏng đo đỏ của anh mím lại.
Anh thấy hơi không vui.
Đều tại anh đem theo ít quá.
Hàng lông mi rậm cụp xuống, anh bắt đầu âm thầm tính toán, để khi nào rảnh về đó thêm chuyến nữa mới được.
Đã bỏ lỡ thời gian ăn sáng, nhớ là trên WeChat còn chút tiền nên Đào Sơ lên mạng đặt đồ ăn ngoài.
Chắc chắn Thẩm Ngọc Trí sẽ không ăn.
Từ ngày đó đến nay anh chưa từng ăn món nào mà cô nấu cả, huống chi là bữa ăn được mua ở ngoài.
Anh là thần, từ nhỏ đã tích cốc nên sẽ không đói bụng, anh chưa từng thử thức ăn của người phàm và cũng không có hứng thú để thử.
Vậy nên trưa nay Đào Sơ phải ăn cơm một mình nữa là cái chắc rồi.
Lúc cô ăn cơm Thẩm Ngọc Trí sẽ ngồi ở cạnh bàn ăn vừa chống cằm vừa nhìn cô.
Nhìn chăm chú lắm luôn.
Nhưng người con gái thấy không dễ chịu lắm.
Ánh mắt ấy chĩa thẳng vào cô, cô cúi đầu lùa từng miếng từng miếng cơm vào miệng, mất tập trung nhai nuốt.
Không để ý nên gấp phải một miếng gừng cho vào miệng, nhai nhai vài lần thì lúc này cô mới cảm nhận được vị của nó, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô phút chốc nhíu lại nhưng vì chàng thiếu niên ngồi trước mặt cứ nhìn cô chăm chú, khiến cô muốn nhả ra cũng không được mà không nhả ra cũng chẳng xong.
Mỗi người đều có món mà mình không thích.
Đào Sơ có thể chấp nhận lấy lát gừng làm nguyên liệu để gia tăng hương vị trong thức ăn nhưng không có nghĩa là cô sẽ ăn nó.
Thẩm Ngọc Trí thấy cô không thích ăn gừng nên anh rút một tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh đưa qua chỗ của cô.
Đào Sơ nhìn anh, hơi do dự nhưng vẫn đưa tay ra nhận.
Người con gái hơi phồng má, thấy anh ở phía đối diện vẫn đang ngồi chống cằm nhìn mình không hề chớp mắt lấy một cái thì hơi khựng lại, sau đó cô quay người tránh tầm nhìn của anh nhả miếng gừng vào khăn giấy.
Xong xuôi còn ra vẻ ung dung vứt xuống thùng rác như chưa có chuyện gì xảy ra, hành động phải gọi là rất lưu loát.
Đào Sơ cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên, đầu tiên cô nhìn anh một cái sau đó mới thử thăm dò đưa tới trước mặt anh.
"Có muốn nếm thử không?"
Câu trả lời của anh là hành động kéo ghế lùi về sau, còn cố tình cách cô khá xa.
Đào Sơ ngại ngùng rụt tay lại nhét thịt vào miệng mình.
Đến xế chiều cô nhận được một đơn hàng hỏa tốc.
Nhưng cô nhớ là trong khoảng thời gian này cô có mua gì ở trên mạng đâu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!