*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau, Đào Sơ vừa mở mắt ra thì cô đã vô thức nhìn đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường.
Sau đó cô mới nhớ hôm nay là chủ nhật.
Vừa ngồi dậy xong thì cô lại nằm xuống tiếp, vùi mình vào trong chăn sau đó trở mình rồi nhắm mắt lại.
Nhưng chưa tới hai phút thì cô đã bật người dậy, ánh mắt lướt qua hai con heo đất nằm trên chiếc đệm cạnh khung cửa sổ.
Năm đó lúc ông nội bà nội còn khỏe mạnh đã lập xong di chúc rồi, ngoại trừ khoản tiền bị con gái nuôi là Đào Thiến Âm tiêu pha phung phí và một căn nhà đã bị bán kia ra thì hai ông bà vẫn tiết kiệm được một khoản kha khá. Hai ông bà làm giáo sư ở đại học Hành Nam, bình thường họ cũng phiên dịch một vài đầu sách, thậm chí là làm việc vặt như viết văn cho báo chí, hơn nữa bình thường họ cần cù tiết kiệm nên vẫn có một ít vốn tích lũy.
Nhưng vì trước đó Đào Thiến Âm lấy của họ rất nhiều tiền nên khoản tiền hai người để lại cho Đào Sơ cũng không nhiều lắm.
Nhưng tóm lại là đủ cho cô sinh hoạt và học tập bình thường.
Hai người già bọn họ đã tính xong chuyện này từ lâu rồi, thậm chí còn tính toán xong đại khái đi học cần phải tốn bao nhiêu tiền, và cần bao nhiêu tiền để duy trì cuộc sống hằng ngày.
Chỉ cần Đào Sơ không tiêu tiền như nước thì số tiền ấy đủ để cô duy trì cuộc sống và học tập mà không gặp phải khó khăn gì cả.
Sau khi hai ông bà qua đời thì người luật sư mà họ đã ủy thác khi còn sống tạm giữ số tiền đó giúp họ. Di chúc đã nói rất rõ rằng trước khi Đào Sơ mười tám tuổi thì mỗi tháng luật sư Tần – người được hai người ủy thác kia sẽ đưa đầy đủ sinh hoạt phí, học phí cho Đào Sơ đúng hạn.
Mục đích làm thế là vì, thứ nhất để phòng Đào Sơ tính toán chi tiêu không hợp lý dẫn đến tiêu vô tội vạ, thứ hai là để tránh Đào Thiến Âm ra tay cướp đi tiền tài mà hai ông bà để lại cho Đào Sơ.
Bất kể có phải ruột thịt hay không nhưng đối với Đào Thiên Âm thì vấn đề này không quan trọng lắm.
Kiếp này cô ta sẽ chẳng sửa được cái thói hút máu cha mẹ nuôi của mình.
Vậy nên dù Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt đã chết thì cô ta vẫn sẽ nghĩ trăm phương ngàn cách để kiếm chuyện ở chỗ Đào Sơ.
Sau khi ông bà nội qua đời thỉnh thoảng Đào Thiến Âm sẽ tới đây quậy một trận, nhưng lần nào Đào Sơ cũng không mở cửa cho cô ta và cũng chẳng thèm quan tâm tới cô ta.
Tháng này chi hơi nhiều, chủ yếu là cô chạy về thôn họ Đào ở huyện Tây, Đồ Châu xem nhà cũ, nội tiền vé máy bay và tiền ăn dọc đường dùng cũng đã rất nhiều rồi.
Tạm thời vẫn chưa tới thời gian luật sư Tần chuyển sinh hoạt phí cho cô.
Cô cũng không muốn ứng trước.
Tiền ông bà nội để lại cho cô tới giờ cô chỉ dùng nó vào những việc cần thiết thôi, vậy nên trong hai năm qua cô ăn uống rất tiết kiệm, về khoản ăn mặc cũng tạm bợ.
Cô không phải người muốn gì là mua đó như các bạn cùng lứa khác.
Trừ ngày hôm qua… cô mua quần áo cho A Trí.
Cũng là dùng tiền tiết kiệm của cô.
Nhưng dù sao hôm nay cũng phải ăn cơm mà? Tối qua Đào Sơ đã nghía lại tủ lạnh nhà mình, bên trong rỗng tuếch, ngay cả chai sữa cũng chẳng còn nhưng giờ trong túi của cô thì không còn lại mấy đồng.
Lúc ấy cô đang ngẩn ngơ nên không thấy được cảnh đôi mắt của con heo màu hồng của mình mới nhúc nhích, có một ánh sáng yếu ớt vụt qua mắt nó.
Đào Sơ hạ quyết tâm rồi, cô sẽ đập con heo đất để vượt qua cửa ải khó khăn của mấy ngày tiếp theo này. Người con gái liếc mắt sang đảo qua đảo lại giữa con heo đất màu xanh da trời và con heo đất màu hồng, còn giơ tay lên sờ cằm của mình.
Cuối cùng cô gật đầu một cái giống như đã quyết định.
Cô xuống giường đi tới đứng cạnh cửa sổ một hồi, sau đó ôm lấy con heo đất màu hồng xuống đặt lên bàn học của mình, tiếp theo cầm khăn lông mềm bao nó lại.
Ai ngờ cô vừa mới lấy búa nhỏ ra, còn chưa kịp đập xuống thì bỗng nhìn thấy con heo đất được bọc trong khăn lông hình như hơi nhúc nhích.
Hình như nó hơi run run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!