Chương 10: BẠN TRAI?

Trong ngăn kéo cuối cùng của tủ giày còn một đôi giày mới tinh mà trước kia bà nội đã mua cho ông nội, nhưng vì lúc ấy ông nội không nỡ mang nên vẫn để đó, đến sau này ông chẳng còn có cơ hội để đi nó nữa.

Đào Sơ lấy nó ra, khi cô mở hộp giày ra nhìn vào đôi giày mới tinh ấy thì cô không kìm được nhớ đến ông nội của mình.

Giọng nói và nụ cười đó vẫn còn trong tâm trí cô nhưng người thì đã ra đi mãi mãi.

Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Đào Sơ quay người lại thì thấy chàng thiếu niên đang đứng ở phòng khách kia.

Anh mặc chiếc áo sơ mi kiểu cũ hơi ố vàng, quần tây đen sẫm càng tôn lên cặp chân dài thẳng thớm ấy của anh, không ngờ chiếc quần đó vừa cỡ với anh đến vậy.

Dù sao khi ông nội Đào Sơ còn trẻ cũng là một người đàn ông cao lớn, hình như cũng cao ngang Thẩm Ngọc Trí thì phải.

Mái tóc đen dài của anh chẳng biết khi nào đã trở nên ngắn ngủn như vậy, phần tóc mái trên trán hơi rối, đuôi tóc hơi xoăn trông có vẻ giống kiểu tóc đang thịnh hành của mấy chàng thanh niên thời nay.

Tia nắng xuyên qua ổ cửa sổ trong suốt chiếu vào khắp phòng rọi vào chàng thiếu niên đang đứng ngược nắng kia, đôi vai của anh tràn ngập hơi ấm của nắng, khuôn mặt vốn đẹp đẽ khác thường ấy giờ đây trông càng trở nên hoàn mỹ hút hồn.

Anh trông dịu dàng quá thể, chân mày đẹp như tranh vẽ vậy.

Hệt như cậu trai trẻ tuyệt đẹp bước ra từ truyện tranh, trời sinh đã đẹp đến độ choáng ngợp chói lóa.

Người con gái ôm hộp giày ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Thẩm Ngọc Trí khẽ cau mày, hình như anh không quen với việc cài từng nút áo nên anh hơi nới cổ áo ra rồi ngẩng đầu nhìn Đào Sơ đang ngơ ngác nhìn mình. Anh cong môi cười khẽ, đôi mắt cong cong như đang phác họa hình bóng nào đó vậy.

Lấy chiếc máy tính bảng trên ghế sofa lên, ngón tay thon dài của anh chạm vài cái lên máy tính bảng, sau đó anh bước đến chỗ Đào Sơ đưa máy tính bảng cho cô xem.

Đào Sơ ngoan ngoãn đưa mắt về phía màn hình máy tính bảng.

Trên màn hình hiển thị hình ảnh của một diễn viên nam đang rất nổi tiếng, hình như lúc anh lướt xem tin tức đã lướt thấy tấm hình này thì phải.

Đào Sơ nhìn bức ảnh trên màn hình rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Trí trước mặt mình.

Ồ, hóa ra anh dựa theo kiểu tóc của nam diễn viên này để tạo kiểu tóc cho mình.

"Đẹp lắm luôn." Người con gái mỉm cười với anh, sau đó đưa hộp giày trên tay cho anh, "A Trí, anh thử xem đôi giày này có vừa chân anh không đi."

Thẩm Ngọc Chi cụp mắt xuống nhìn hộp giày cô đang cầm trên tay.

Cuối cùng anh khẽ gật đầu nhận lấy nó. 

Kiểu dáng của đôi giày này không hợp với người trẻ lắm, Đào Sơ hơi xấu hổ gãi gãi cái ót của mình, "Giờ trong nhà chỉ còn đôi giày mới này thôi, đây là của ông nội tôi để lại, nếu đi vừa thì anh đi tạm nó trước đi, lát nữa chúng ta ra ngoài mua đôi khác." 

Nói xong cô còn lấy chiếc ví dưa hấu nhỏ của mình ra phong độ để mạnh lên bàn trà, "Tôi có tiền!"

Ánh mắt anh chan chứa ý cười nhìn cô, vẻ mặt thắm đượm sự dịu dàng nồng nàn.

Thấy đôi giày vừa chân anh thì lúc này Đào Sơ mới thở phào một hơi, giây sau cô vỗ đùi cái đét đứng dậy nắm lấy tay anh, "A Trí ơi, chúng ta ra ngoài thôi!"

Ngay khi mở cánh cửa ra thì cô chợt khựng lại đứng im ở đó.

Thẩm Ngọc Trí ở sau lưng nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.

Đào Sở quay lại cười gượng: "Tôi quên mang ví tiền theo…!"

Sau đó Thẩm Ngọc Trí thấy cô đi vòng qua anh, đá giày ra vội vàng chạy đến bàn trà trong phòng khách.

Người con gái chộp lấy chiếc ví dưa hấu nhỏ trên bàn trà – nơi mà lúc nãy cô để mạnh xuống khoe sự "giàu có" của mình xong bỏ quên mất, lấy xong cô nhanh chóng chạy vọt đến huyền quen* xỏ giày thể thao màu trắng của mình vào, xong xuôi trở tay lấy chiếc mũ trên móc treo đội lên đầu.

*Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!