*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài cửa sổ vang lên từng hồi tiếng sấm ầm ầm, mưa to gió lớn ào ào đến hắt mạnh vào tấm cửa kính phát ra âm thanh chói tai, cũng may có tấm rèm đen ngăn cản bớt tiếng mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Trong căn phòng tối tăm, viên pha lê màu xanh băng trên cổ người con gái ấy tỏa ra ánh sáng huyền ảo, hàng lông mày cong như lá liễu của cô chợt nhíu lại, có vẻ như cô đang bị vây khốn trong một giấc mơ kỳ lạ nào đó.
Trong giấc mơ cô thấy một lâu đài to lớn sụp đổ tan tành, bụi đất bốc lên cuồn cuộn, hoàng hôn đỏ như máu, chút tàn dư đỏ tía vương khắp mọi nơi.
Bên ngoài bức tường thành cổ cao lớn được ánh sáng màu vàng của tấm linh phù soi sáng, những người xung quanh cô kẻ đến người đi vội vã chẳng ai dừng chân, thậm chí họ còn không thèm liếc mắt nhìn lại cô lấy một cái, chưa kể khuôn mặt của họ đều mờ mờ chẳng rõ hình dạng.
Đám đông hoảng loạn nối đuôi nhau đi như một dòng sông dài, chỉ có mình cô là người duy nhất đi theo hướng ngược lại rồi dùng hết sức lực trèo lên bức tường thành cao ngất ngưởng ấy.
Lá cờ trước mặt cô bị ngọn lửa thiêu rụi biến thành mớ phế thải đen thui rách nát, khi ngước mắt lên cô chỉ thấy được quang cảnh vàng kim sừng sững, ngoài nó ra thì mắt cô chẳng chứa nổi bất kỳ quang cảnh nào khác.
Máu trên cánh tay cô chảy ra xuôi theo chiều hướng nhỏ từng giọt xuống mặt đất bên dưới nở ra những đóa hoa máu, dẫu rằng tay đang chảy máu nhưng cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào quang cảnh rực rỡ ấy không chịu rời mắt.
Sau đó trong lúc hoảng hốt, dường như cô lờ mờ nghe thấy tiếng rồng gầm.
Người con gái rơi nước mắt, đôi môi khô nứt run rẩy tựa như đang nói gì đó nhưng vì quá yếu ớt nên chất giọng rất khó nghe.
Tất thảy những hình ảnh xuất hiện trong nháy mắt này đều vặn vẹo biến dạng, cuối cùng hóa thành một cơn gió cát bị thổi bay vào bóng tối như vô tận ấy.
Tiếp đó trong không gian mờ nhạt, dường như cô nghe thấy âm thanh của những giọt nước chạm vào tảng đá, tựa như có một hơi thở ẩm ướt và lạnh lẽo của ai đó thổi vào mặt cô.
"Em không lạnh ư?"
"Sao em không nói gì thế?"
"…Ta rất muốn ra ngoài ngắm nhìn xung quanh."
Giọng nói đượm sự rầu rĩ của người con gái ấy như được vọng lên từ sâu thẳm trong lòng đất, muốn bao nhiêu kỳ ảo có bấy nhiêu kỳ ảo.
Đào Sơ giật mình tỉnh dậy, cô thoáng nhìn qua đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường thì thấy mới chỉ sáu giờ.
Không biết tại sao trong lòng cô luôn cảm thấy hơi bất an, Đào Sơ vén chăn ngồi dậy rồi cúi xuống nhìn vào viên pha lê màu xanh băng đang đeo trên cổ mình, bất chợt nhớ lại giấc mơ mà mình vừa mơ ấy.
Nhưng khoảnh khắc cô vừa tỉnh dậy thì đầu óc cô chỉ nhớ được một hai hình ảnh mơ hồ, còn những thứ khác thì không tài nào nhớ ra được.
Dù sao mỗi lần ngủ mơ xong tỉnh dậy đều quên đi hết, đây cũng là chuyện bình thường nên Đào Sơ cũng không bận tâm lắm, cô ngáp một cái rồi dụi dụi đôi mắt hơi ướt của mình sau đó lấy điện thoại di động ở dưới gối ra bật lên.
Điện thoại vừa kết nối được với wifi thì một loạt tin tức hiện ra.
Khi Đào Sơ nhìn thấy dòng tiêu đề "Một trận động đất mạnh 6,4 độ richter xảy ra ở huyện Tây, Đồ Châu" thì ngón tay cô khựng lại một chút rồi vội vàng click mở tin tức ra xem.
Chăm chú đọc một đoạn trên báo, ánh mắt người con gái lướt xuống tiếp thì chợt dừng lại ở dòng chữ "Tâm chấn của trận động đất nằm ở thôn họ Đào, huyện Tây", vừa thấy dòng này cô hốt hoảng nắm chặt điện thoại trong tay.
Thôn họ Đào là quê hương nơi ông bà của Đào Sơ lúc sinh thời đã sinh sống.
Nhớ đến ngôi nhà cổ ở thôn họ Đào, Đào Sơ vội vàng thu dọn hành lý đi về quê.
Thời điểm Đào Sơ quay trở lại thôn họ Đào thì đã có một đội cứu hộ chạy đến rồi, lúc đó họ đang tiến hành công tác cứu nạn cứu trợ.
Có lẽ do mấy năm gần đây mấy người trẻ tuổi đã mang theo gia đình chuyển đến huyện thành hoặc đến những thành thị phồn hoa nên hiện tại ở thôn họ Đào đã không còn nhiều hộ gia đình nữa.
Hiện giờ tổng cộng lại cũng chỉ có mười hộ gia đình.
Đêm đó có một bà lão nọ đang ngủ thì bị trận động đất làm cho tỉnh giấc, bà ngước thấy trong nhà có cái lu lớn đã lâu không sử dụng nên đã vội vàng trốn vào trong, sau đó đội cứu hộ đến kịp thời dọn sạch những thanh dầm bị gãy đè trên nắp lu thì lúc này mới cứu bà lão ra được.
Cái lu có hai cái lỗ thủng nho nhỏ, vốn dĩ bà lão muốn dùng cái lu để trồng một ít hoa thủy tiên nhưng vì có hai cái lỗ đó nên không thể sử dụng được nữa, do đó bà mới đặt nó vào trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!