Chương 9: Cố nhân không còn – Em sẽ nghe lời

Hứa Chức Hạ nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng dần chuyển thành bối rối.

Cô không cảm thấy có gì sai, sau khi được cho phép cô không chút do dự lập tức chạy về phía anh, trong tiềm thức đã mặc định rằng có anh ở bên thì sẽ rất an toàn.

Kỷ Hoài Chu không để tâm, anh không có gì để nói với một đứa trẻ.

Nhưng với người ở bên phải, anh lại đối xử khác. Người này bị anh nắm chặt lấy, kêu la lớn tiếng.

Kỷ Hoài Chu vung tay, ném cậu ấy ra ngoài.

Anh ghét sự ồn ào.

Khi Lục Tịch ngã nhào tới, đám con trai lập tức trở nên căng thẳng. Tất cả lùi lại một bước, tạo ra một khoảng trống vừa đủ để Lục Tịch ngã ngồi xuống đất.

"Ôi…" Lục Tịch tức giận nhìn thấy đám bạn phía sau, nhưng không thể dùng lực ở hông nên chỉ có thể chỉ tay về phía họ và nghiến răng nghiến lợi nói: "Các cậu tốt nhất là sống cho cẩn thận!"

Lúc này, đám con trai mới kịp hoàn hồn, vội vàng đến đỡ Lục Tịch dậy.

"Thật vô dụng!" Lục Tịch nhịn đau mắng.

Lời mắng của Lục Tịch như một cú đá dồn hết sức lực, đá họ từ khán đài xuống sân thi đấu.

"Biết mình đã chọc phải ai chưa?"

"Cậu chết chắc rồi! Trừ khi hôm nay Kỷ Hoài Chu ở đây!"

"Anh Lục mà cậu cũng dám đánh, cậu đúng là——" Bình Tử hai tay chống hông đứng ra phía trước, nhưng khi đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoài Chu liếc nhìn sang thì cậu ta vừa mới hùng hổ được một chút đã vội rút lui ngay, giọng điệu lại không theo kịp phản ứng của đầu óc: "Nhưng, nhưng cậu ấy là một kẻ điên!"

Lục Tịch đánh vào sau đầu Bình Tử.

Cú đánh này khiến máu Bình Tử dồn lên não, cậu ta ngay lập tức ngẩng đầu lên, lao về phía Kỷ Hoài Chu như một con bò tót, muốn đánh nhau với anh.

Hứa Chức Hạ sợ hãi, vùi mặt vào sau cánh tay Kỷ Hoài Chu.

Kỷ Hoài Chu bình tĩnh nhìn cậu ta đang tiến lại gần, thờ ơ nói: "Biến".

Giọng nói lạnh lùng của anh như mảnh vải đỏ vô hình của đấu sĩ. Bình Tử lập tức quay đầu chạy về chỗ Lục Tịch, hành động một cách dứt khoát: "Anh Lục, nếu chúng ta nhường nhịn một chút thì…"

Lục Tịch nhìn cậu ta, muốn nghe xem cậu ta có thể nói ra điều gì khiến mọi người bình tĩnh.

Bình Tử thở hổn hển: "Thì cậu ấy sẽ không đánh chúng ta nữa."

Lục Tịch lập tức giơ tay lên, Bình Tử thấy vậy thì ôm đầu bỏ chạy, những người khác cũng vội vàng xúm lại ngăn cản.

Lúc này, từ phía phòng khách vang lên âm thanh ngày càng rõ hơn.

"Chúng ta vẫn chưa già đến mức lũ lẫn đâu, vẫn có thể dạy cô bé thơ văn nếu cô bé thích, cô bé cũng có thể học vẽ và thư pháp với Kinh Xuân, cứ coi như là đưa con đi học thôi."

"Vậy thì tốt quá, tôi chỉ sợ làm phiền mọi người".

"Có gì mà phiền chứ, Đông Thanh thích trẻ con nhất, bà ấy rất muốn có trẻ con ở đây mỗi ngày…"

Ba người từ bếp đi ra, vừa vào phòng khách đã thấy ngoài sân trở nên hỗn loạn.

Tưởng Kinh Xuân thấy đó là đám trẻ này thì không chút ngạc nhiên, ông ấy đặt hai khay đựng bánh ngọt xuống: "Còn không chịu dừng lại, hôm nay cháu định phá hủy cả học viện của chú sao?"

Lục Tịch thấy có người đến mới buông cổ áo Bình Tử ra, cười tươi đi tới: "Chú, cô! Hôm nay có món gì ngon vậy ạ?"

Cậu ấy rất thân thiết, không hề khách sáo cầm một miếng bánh ngọt cho vào miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!