Chương 85: Ngoại Truyện – Không có ai xứng đôi hơn họ

Những quả pháo hoa đã tịt ngòi trong lòng cô bỗng bùng nổ những tiếng lách tách và nở rực rỡ. Nỗi thất vọng trong khoảnh khắc trước đó cũng bay lên trời, nổ tung thành pháo hoa.

Cảm xúc lúc lên lúc xuống thất thường.

Mạch suy nghĩ của Hứa Chức Hạ đọng lại lâu lắm mới tỉnh táo lại, hàng mi của cô khẽ chớp, ánh mắt đang bị chiếc nhẫn kim cương hấp dẫn hút lấy rồi thu lại, nhìn về phía anh.

Anh đang cầu hôn cô sao?

Cô thoáng bối rối, không thể xác định được mình khó tin vào chiếc nhẫn, hay khó tin vào sự thật là anh tỉnh táo.

Kỷ Hoài Chu lặng lẽ nhìn cô, trong mắt anh ẩn chứa nụ cười: "Anh trai đã bao giờ nói dối em đâu, sao em lại không tin?"

Ngón tay anh m*n tr*n bên tai cô, luồn vào mái tóc dài rối bù để nhẹ nhàng chải chuốt, vén tóc mai ra sau để lộ vành tai của cô.

Môi anh ghé sát, cùng cô ôn lại giọng điệu tình tứ đêm qua: "Vợ ơi."

Hứa Chức Hạ nín thở, tim đập thình thịch muốn giật mạnh đến nghẹn thở.

"…… Vợ ơi." Vành tai cô được hơi thở nóng bỏng của anh bao bọc, đôi tai mỏng manh với xương sụn mềm đã đỏ bừng lên.

Giọng anh khàn hơn qua từng tiếng gọi: "Vợ ơi……"

Bị anh gọi như thế trong lúc tỉnh táo còn xấu hổ hơn đêm qua cả ngàn lần. Toàn bộ máu trong người Hứa Chức Hạ đang cuộn trào, vùi mặt vào người anh để né tránh.

Kỷ Hoài Chu ôm lấy cô, khẽ vén nhẹ lên vành tai đang nóng bừng của cô, cười nói: "Tin chưa?"

Hứa Chức Hạ hiểu ngay, lúc anh nói chuyện kết hôn và gọi vợ ơi là hoàn toàn tỉnh táo, và ngay cả việc cô đeo dây chuyền đeo ngực cho anh, cũng là lúc anh tỉnh táo.

Anh luôn có nhiều tình thú xấu xa như vậy.

Lúc này, trái tim Hứa Chức Hạ đã được viên kim cương trên tay làm cho mềm nhũn. Cô không chấp nhặt với anh nữa, chỉ giả bộ ngu ngơ và lẩm bẩm: "Hừm…… Đeo nhẫn cho em làm gì?"

"Còn chưa đủ rõ ràng sao?" Anh cười.

Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên, ánh mắt cô vừa oán trách lại vừa có vài phần vui mừng che giấu dưới sự e thẹn: "Nào có ai chưa hỏi han gì đã đeo nhẫn vào tay thế này?"

Kỷ Hoài Chu khom lưng chống hai tay xuống giường, áp sát hai bên cơ thể cô, nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt cô: "Vậy muốn cầu hôn thì phải làm gì vậy, cô giáo Tiểu Chu, em dạy anh đi."

"Khi cầu hôn, người ta phải nói lời thề trước trời đất, suốt đời không thay đổi." Hứa Chức Hạ nhỏ giọng trách móc: "Anh chẳng có lời nào nghiêm túc để nói sao?"

"Anh trai muốn nói lắm chứ." Anh cười mang theo vẻ rất oan ức: "Không phải em không cho anh cơ hội sao."

Đôi tình nhân bình thường yêu đương thì yêu, còn bàn chuyện cưới xin lại là một chuyện khác, ở giữa là một dải ngân hà hiện thực.

Nhưng họ thì không.

Cầu hôn sao, có cầu thì có khả năng thất bại, nhưng họ thì không, thậm chí còn có thể bỏ qua ngay bước này.

Họ đã nắm tay nhau từ đáy vực sâu tối tăm nhất của cuộc đời, từng bị buộc phải chia xa. Nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay không xa rời, cũng không thể buông vì họ có chung một linh hồn.

Đã đồng hành cùng nhau đến nay, họ chỉ thiếu một lời bày tỏ.

Dù vậy, anh vẫn có nghĩa vụ cho cô một buổi lễ lãng mạn mà mọi cô gái đều mơ ước. Anh đã nghĩ đến việc tổ chức cho cô một buổi hòa nhạc ở đảo Đông Thê, bên bờ Tây Hồ, cũng nghĩ đến bờ biển ở Hy Lạp, đến bầu trời đầy sao trên dãy Alps và nghĩ đến tất cả những nơi trên thế giới mà cô yêu thích.

Suy nghĩ mấy tháng vẫn không tìm ra kết quả gì.

Từ trịnh trọng này, nghĩ đi nghĩ lại đều không hợp để dùng cho họ. Tình cảm thật giả không rõ ràng mới cần hứa hẹn trịnh trọng. Nhưng trái tim của anh đã được mổ xẻ phơi bày cho cô xem suốt 17 năm, cố tình quá mức trái lại sẽ khiến cho tâm ý trở nên giả tạo.

Dù trong những dịp trang trọng nhất, cũng không bằng một buổi sáng nào đó ở thị trấn Đường Lý, khi thức dậy, một câu nói thốt ra thật chân thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!