Chương 84: Ngoại Truyện – Anh tỉnh táo lắm

Cảm xúc u uất trong mùa Xuân là khó lòng giải tỏa nhất.

Tối đó ở công ty có tiệc rượu, Kỷ Hoài Chu mượn rượu giải sầu nên uống không ít, gần như ai mời anh cũng không từ chối.

Hứa Chức Hạ luyện múa ở chỗ cô giáo Dương xong thì về nhà chờ anh. Cô tắm rửa, sấy khô tóc và bôi sữa dưỡng thể, nằm nghiêng trên giường gỗ tử đàn nghỉ ngơi.

Cánh cửa sổ gỗ được chạm khắc hơi hé mở, gió đêm mùa Xuân thổi nhẹ vào, không lạnh cũng không nóng ru người ta vào giấc ngủ. Hứa Chức Hạ chờ một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Hứa Chức Hạ mơ màng nghe thấy tiếng người bước vào nhà, lát sau một chiếc chăn mỏng đã nhẹ nhàng đắp lên vai cô.

Cô đang mơ màng, tưởng là mơ nên lại ngủ tiếp. Nhưng vẫn nhớ rõ là anh chưa về, dây thần kinh trong đầu cô vẫn đang căng thẳng nên không thể ngủ sâu.

Lơ mơ tỉnh dậy, bên giường đã có thêm một bóng người.

Đèn tắt, trong phòng tối lờ mờ, anh tựa vào chiếc ghế tựa bằng gỗ anh đào có bọc da, ngửa cổ ra sau tựa như đang ngủ, tư thế của anh có chút mệt mỏi uể oải.

Hứa Chức Hạ dụi mắt ngồi dậy: "Anh trai……"

Anh bất động, không đáp lại.

Hứa Chức Hạ đã tỉnh táo hơn, co bước xuống giường, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trong không khí.

Cô cúi đầu xuống, hơi rượu nồng nặc xâm nhập vào hơi thở.

"Anh trai." Hứa Chức Hạ kéo tay áo anh.

Hàng mi Kỷ Hoài Chu nặng nề động đậy, từ từ hé mở một khoảng nhỏ, mượn ánh đèn mờ nhạt mà nhìn cô bằng đôi mắt nhập nhèm.

Ánh mắt anh mê ly, tựa như một phong thư không có địa chỉ.

Hứa Chức Hạ thấy kỳ lạ: "Anh say rồi sao?"

Như thể tứ chi đã bị ngâm trong rượu nên không nhấc lên nổi, anh dùng giọng mũi mơ hồ cất lên tiếng "Ừhm" trầm thấp.

Hứa Chức Hạ hơi trợn tròn mắt, mãi đến khoảnh khắc này cô mới thật sự ngạc nhiên.

Tửu lượng của anh không phải là ngàn chén không say, nhưng sức chịu đựng thì ít ai sánh bằng, huống hồ giờ đây trong chuyện làm ăn, anh cũng không uống nhiều rượu.

Ngay cả Hứa Chức Hạ cũng là lần đầu tiên thấy anh say tới mức ý thức không còn tỉnh táo.

"Say thật rồi sao?" Cô nghi ngờ.

"Ừhm……" Giọng anh khàn khàn, không rõ là đang trả lời cô hay chỉ đơn thuần là hơi thở của anh quá nặng nề.

Hứa Chức Hạ tiến lại gần, nghiêng đầu: "Em là ai?"

Anh cụp mắt, hơi cử động đôi môi mỏng và trả lời chậm nửa nhịp: "Bảo bối……"

Anh say mèm, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô, trước tiên trái tim Hứa Chức Hạ bị hun nóng đến hòa tan rồi rơi vào hũ mật đường.

Chàng trai trước mắt đã không còn vẻ kiêu ngạo và tự chủ thường ngày, một lọn tóc mái được vuốt ra sau rủ xuống tạo thành dấu móc đơn lười biếng trên trán anh. Dù chỉ có mỗi ánh trăng, cũng có thể thấy đôi môi anh lúc này đỏ tươi tuyệt đẹp, khuôn mặt cương nghị trong bóng tối cũng trở nên ôn hòa.

Dáng vẻ này của anh thật mới mẻ.

Ánh mắt anh lộ rõ vẻ say men, dường như mặc cho cô sắp đặt, ngoan ngoãn chết người.

Hứa Chức Hạ cong môi nở nụ cười nhẹ, không biết từ lúc nào cô đã nghĩ đến câu nói lúc ban ngày của Mạnh Hy——Người đàn ông của cậu, không chơi đùa chút thì lãng phí lắm.

Nghĩ đến đây, Hứa Chức Hạ không kìm được mà nảy sinh ý nghĩ xấu xa, cô trầm ngâm một lát rồi thử sai bảo anh: "Cởi áo sơ mi ra nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!