Chương 83: Ngoại Truyện – Chăn của anh, em muốn chui vào thì chui

[Mấy hôm trước nằm mơ thấy đám tang của chính mình, cuối cùng anh trai cũng gặp được em ở đám tang. A Giác của chúng ta nắm tay một cô bé rất xinh đẹp, cô bé đeo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn xương đó.

Thật tốt, có người luôn thay anh trai bầu bạn bên em.

Nhưng anh trai không thể rời đi cùng với hai đứa.

Trong mơ gặp được các em khá vui, nhưng tỉnh giấc rồi lại chợt thấy tiếc nuối, không thể thấy A Giác của chúng ta lập gia đình.

——Kỷ Hoài Sùng (Di thư)]

Đồng tử mất tiêu cự, mờ ảo như bị bao phủ một lớp sương mù. Hình ảnh có màu đen trắng cổ kính, không phân biệt được là trời nắng hay âm u.

Bước qua cổng và tường sân, rảo bước đi vào.

Nhà cổ của dòng họ Chu giống như một lâm viên cổ điển, bố cục Tứ thủy quy đường có vài phần giống học viện Tu Tề. Tứ hợp viện được bao quanh bởi các Đông sương phòng và Tây sương phòng, tạo thành một khoảng sân rộng rãi.

Trong sân có mấy người lớn, còn ở giữa tấm thảm tròn chỉ có một cậu bé ngồi đó. Xung quanh cậu bé bày những món chọn đồ vật đoán tương lai. Cánh tay nhỏ xíu của cậu bé thò ra, nhắm rõ vào mục tiêu và nắm lấy mảnh đá Obsidian bạc.

Kỷ Hoài Chu dừng bước cách đó vài mét, dưới chân anh có một cành cây khô, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng động nhỏ nhưng không ai nghe thấy.

Như thể anh chỉ là một người ngoài cuộc trong hư không.

"Lách cách", một tiếng vỡ vụn vang lên.

Cậu bé buông tay, đá Obsidian bạc rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.

Mấy người lớn lập tức hoảng loạn, Chu Thanh Ngô nhanh chóng bế cháu trai ra, tránh để thằng bé đụng trúng bị thương.

Trái lại, Chu Cố Đường với gương mặt đầy phong tình quyến rũ, không rõ là an nhàn hay u uất, đang nằm đung đưa trên ghế bập bênh, chỉ liếc mắt nhìn sang như chẳng có chuyện gì.

Bà chủ Chu chắp tay vái lạy trời đất: "Họa nhỏ để tránh nạn lớn, đây là Phật Tổ đã chắn một kiếp nạn cho Hoài Chu, cảm tạ Phật Tổ, cảm tạ Phật Tổ……"

"Hai ngọc hợp lại, thành đôi thành cặp, gọi là Giác," Ông chủ Chu vuốt râu: "Hai mảnh đá Obsidian bạc này vỡ ra không chênh lệch là bao. Chúng ta lấy một cái tên may mắn làm nhũ danh cho đứa bé, cứ gọi là A Giác đi."

"A Giác." Chu Thanh Ngô cười, gọi cậu bé trong lòng.

Bà chủ Chu nhắc nhở: "Hai mảnh ngọc đôi, nhưng đừng gọi thành chữ Quyết có bộ Vương đó. Ngọc đơn có khuyết, có ý ân đoạn nghĩa tuyệt, là điềm dữ đấy!"

Chu Thanh Ngô cười: "Con biết."

Ông chủ Chu khom lưng ngồi xổm xuống, mỉm cười hiền từ: "Hoài Sùng của chúng ta muốn bốc cái gì nào?"

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu lóe lên, bỗng nhìn theo tầm mắt của ông cụ về phía tấm thảm tròn.

Nhưng trên tấm thảm tròn trống không, ngoại trừ một vòng tròn toàn những vật bất động thì anh không thấy gì cả.

Kỷ Hoài Chu nhanh chóng nhìn quanh, không thấy người đó ở bất cứ đâu. Toàn bộ sân viện trong tầm mắt anh bắt đầu quay cuồng, quay cuồng đến mức anh hoa mắt chóng mặt.

Kỷ Hoài Chu giật mình choàng tỉnh.

Trong phòng ngủ tối đen, mọi thứ đều tĩnh lặng. Cả trong mơ lẫn ngoài thực tại đều là màu đen trắng, khiến người ta nhất thời khó phân biệt thật giả.

Giữa lông mày đang nhíu chặt của Kỷ Hoài Chu đọng lại cảm xúc uể oải không tan. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề của chính anh.

Mí mắt anh lại sụp xuống, nặng trĩu.

Một lát sau, cánh cửa phòng khẽ mở ra rồi khép lại, vang lên vài tiếng lách cách rất nhỏ. Tiếng bước chân bị tấm thảm nuốt chửng, gần như không nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!