Chương 82: Khoảnh khắc thanh xuân rực rỡ – Ánh sáng cuối con đường, khoảnh khắc thanh xuân rực rỡ

Những suy nghĩ hư ảo của Hứa Chức Hạ từ từ lắng xuống, dần dà cô mới nhận ra ra anh đã xuyên tạc cái gọi là không rời xa nhau của cô thành sẽ ở bên trong.

Thảo nào trước đó lại cố tình hỏi cô một đêm là từ mấy giờ đến mấy giờ.

Anh quá xấu xa.

Sau khi xảy ra quan hệ thì càng xấu xa hơn, xấu đến tận cùng.

"…… Không phải ý này." Hứa Chức Hạ cũng không còn sức để giận anh nữa, chỉ qua một lần cô đã thành vũng nước thấm đẫm trong vòng tay anh, mệt mỏi kiệt sức.

Anh ngồi trên sàn, một chân co một chân duỗi trong chiếc quần tây, cô ngồi trên đùi anh.

Kỷ Hoài Chu ôm cô: "Nói sai rồi?"

"Ừhm……"

Sau một hồi, mái tóc tết để lệch của cô đã bị rối tung, tóc tai rối bời gục đầu trước ngực anh.

"Vậy thì," Kỷ Hoài Chu đỡ lấy gáy cô bằng bàn tay rộng lớn, cúi đầu xuống sát bên tai cô: "Là từ mấy giờ đến mấy giờ?"

Chất giọng trầm ấm sau cuộc yêu của anh như giấy nhám ma sát khiến người ta say đắm. Đầu óc Hứa Chức Hạ không tỉnh táo, chỉ lơ đãng một chút là anh đã xuyên tạc điểm then chốt từ không rời xa nhau sang vấn đề thời gian.

Hứa Chức Hạ vẫn còn hơi hụt hơi, thở gấp rồi đáp trả: "Là từ 6 giờ đến 10 giờ."

Kỷ Hoài Chu cười khẽ: "Ừhm, còn chưa đến 6 giờ."

Anh lại cố tình đánh lận con đen, Hứa Chức Hạ làm nũng: "Buổi tối!"

"Cái gì?" Anh nghiêng tai áp sát môi cô: "Anh trai nghe không rõ."

Hứa Chức Hạ biết anh giả vờ, nhưng hễ thân mật thì anh không còn là anh trai tốt nữa, chỉ có dáng vẻ cợt nhả, cô không thể cứng rắn chống lại.

Vì vậy, cô vươn hai cánh tay mềm nhũn vòng lên ôm lấy cổ anh, dụi mặt vào hõm cổ anh: "Em muốn đi ngủ, buồn ngủ quá…… Anh trai là tuyệt nhất."

Chiêu này của cô rất có tác dụng với Kỷ Hoài Chu, từ ngày cô còn bé đã có tác dụng.

Bây giờ anh vẫn dỗ dành nuông chiều, chỉ là sẽ không để mình thiệt thòi.

Anh hôn nhẹ lên vành tai cô: "Em ngủ đi, anh làm là được rồi."

Thế này thì sao cô ngủ được?

Lần đầu tiên anh còn biết quan tân, bảo ngừng là ngừng. Mới lần thứ hai này thôi anh đã bộc lộ bản tính hoang dã, cứ thích hùng hục và dùng hết sức, còn thích làm nhanh nữa. Hứa Chức Hạ thật sự muốn hỏi anh có đo lường bản thân chưa, cô nghẹn lắm rồi.

Hứa Chức Hạ nhẹ giọng nài nỉ anh: "Lần sau."

"Lần sau anh trai muốn em ngồi," Kỷ Hoài Chu áp môi vào vành tai cô, chậm rãi hạ giọng.

"——Tự mình nhấp."

Tim Hứa Chức Hạ đập mạnh.

Thật ra điều này nằm ngoài hiểu biết của cô, nhưng không cản trở việc cô bị giọng điệu không thể miêu tả của anh làm cho xấu hổ.

"Em không biết……" Cô nỉ non: "Nhấp vào đâu?"

Cô nghiêm túc đặt câu hỏi, Kỷ Hoài Chu ngây người, sau đó cười khẽ: "Em còn muốn nhấp vào đâu, đầu gối? Cơ bụng?"

Anh kéo dài giọng, cười nhạt: "Hay là mặt của anh trai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!