Từ sân bay về đến căn hộ đã hơn 10 giờ đêm, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thương mại vẫn sáng đèn rải rác, lấp lánh như những ánh sao.
Bên trong căn hộ thông tầng trên cùng, màn đêm tĩnh lặng. Trước cửa sổ sát đất, ánh sáng thưa thớt chiếu xuống, bóng của đồ nội thất lặng lẽ in xuống sàn nhà trong bóng tối.
Tiếng động vang lên, cửa mở ra, đèn cảm ứng âm thanh ở huyền quan tự động bật sáng, chiếu xuống một chùm sáng mờ ảo.
"Anh trai, em tập múa một lát, anh……"
Hứa Chức Hạ muốn nói rằng giờ đã khá muộn, cô chỉ căng cơ rồi múa theo nhạc hai lần thôi. Trong phòng tập múa có sofa, anh có thể ngồi đó đợi.
Dẫu sao đã nhận lời rằng tối nay không rời xa anh. Hai người ở hai không gian cũng coi như là chia xa.
Nhưng chàng trai phía sau không muốn đợi dù chỉ một giây. Cô vừa mở lời, còn chưa kịp cúi xuống thay giày thì cánh cửa đã đóng sầm lại. Ngay sau đó một bóng đen cao lớn đã bao trùm trước mặt cô.
Hứa Chức Hạ thấy mặt anh tiến lại gần, môi anh vừa áp xuống, Hứa Chức Hạ đã cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của anh.
Anh không còn từ tốn nữa mà m*t mạnh vào đôi môi cô, chỉ trong chốc lát môi Hứa Chức Hạ đã tê dại. Anh lại c*n m** d*** của cô, ngậm lấy và cắn liên hồi. Cảm giác đau đớn cứ nối tiếp nhau, Hứa Chức Hạ thốt lên tiếng rên khe khẽ, lỗ chân lông run rẩy hết đợt này đến đợt khác.
Cô không chịu nổi mà ngửa cổ ra sau, cơ thể anh mang tính tấn công, cô muốn né tránh thì trọng lượng của anh lại đè tới.
Sau lưng trống trơn không có chỗ để dựa vào, Hứa Chức Hạ chỉ có thể lùi từng bước, bị anh ép buộc từ từ lùi lại, lưng cô chợt áp vào ván cửa. Anh dùng tay đỡ lấy phía sau, gáy của cô lập tức đụng vào lòng bàn tay anh.
Kỷ Hoài Chu dùng chân kẹp chặt cô, cô đã không còn đường lui, không thể cử động nữa. Trong cảm xúc ấm nóng, cuối cùng môi cô đã có thể hoàn toàn áp sát.
Cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô, ngọn lửa sợ hãi trong lòng anh suốt dọc đường mới dần lắng xuống.
Người đã bình tĩnh, nụ hôn cũng dịu dàng, mặt lưỡi anh lướt nhẹ qua môi cô, bắt đầu trình tự tán tỉnh đảo điên.
Cuối cùng cũng tìm được khoảng ngừng để nói chuyện.
Hứa Chức Hạ nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh trai……"
"Ôm anh trai." Đầu lưỡi của Kỷ Hoài Chu như đang khát, lại nhanh chóng hút lấy sự ẩm ướt trên môi lưỡi cô vài lần mới thốt ra từ tiếp theo: "Nhanh lên."
Hứa Chức Hạ không biết cách hôn, mà anh lại hôn quá giỏi. Dù không dùng lời nói hay hành động, môi lưỡi của anh cũng có thể trêu chọc khiến người ta mê loạn.
Lưỡi cô bị anh quấn lấy đẩy tới rồi lại dẫn dắt ra ngoài ngậm lấy. Đầu óc Hứa Chức Hạ bỗng choáng váng, không tự chủ được mà ôm lấy cổ anh.
Mí mắt Kỷ Hoài Chu hơi nhấc lên.
Gương mặt đang ngước lên của cô gái nhỏ, hàng mi dài đen nhánh rủ xuống nơi mí mắt và đôi môi đầy đặn đang hé mở, đầu lưỡi bên ngoài đang quấn quýt ướt át cùng anh. Giữa đôi lông mày phơi phới say đắm x**n t*nh.
Kỷ Hoài Chu thở gấp trong khung cảnh đó, hít thở không thông. Hai ngón tay anh móc lấy nơ áo, dùng sức giật vài cái cho lỏng ra. Anh cởi hai nút áo trên cổ với vẻ thiếu kiên nhẫn, đồng thời hôn sâu hơn.
Cứ thế này thì không thoải mái.
Anh đỡ hông cô và bế cô lên một cách dễ dàng, một tay bế một tay cởi giày cô đang móc sau lưng anh.
Hai chiếc giày lộp cộp rơi xuống , anh vừa hôn vừa bế cô lên lầu hai.
Vài ngọn đèn bật sáng, phòng tập múa lập tức tràn ngập ánh sáng trắng ấm áp.
Kỷ Hoài Chu đặt Hứa Chức Hạ ngồi lên sofa, anh quỳ một gối ép sát và tiếp tục ôm cô không rời. Anh chống một tay lên lưng sofa bên cổ cô, tay kia dời xuống phác họa đường cong tinh tế trước người cô.
Hứa Chức Hạ nhắm mắt quên hết mọi thứ, khẽ r*n r* ngửa người lên, mặc cho anh mò mẫm đến dây kéo bên hông chiếc váy liền màu xanh mint của cô, từ từ kéo xuống.
Chiếc váy liền tay búp sen màu xanh mint không biết đã bị lột ra từ lúc nào, Hứa Chức Hạ tỉnh táo lại trong cảm giác hơi lạnh, mơ màng mở mắt ra, trên người cô chỉ còn bộ nội y sáng màu.
Mấy ngày nay cô đã mặc thử, vì vậy chiếc váy múa màu trắng dùng để biểu diễn còn nằm trên sofa. Anh cầm lên định mặc cho cô, cô vô thức ngăn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!