Chương 8: Cố nhân không còn – Thằng cha này đẹp trai thật đấy

Ban đêm ở thị trấn vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài cửa sổ, cả bên trong và bên ngoài đều không có ánh sáng khiến ánh trăng sau cơn mưa càng trở nên trong trẻo hơn.

Ánh trăng nghiêng nghiêng rọi xuống một vệt sáng, chiếu trên đống bản vẽ tay chất chồng trên chiếc bàn gỗ.

Chàng thiếu niên cứ thế ngửa người dựa vào chiếc ghế tựa, im bặt không động tĩnh gì, chắc là đã ngủ thiếp đi.

Hứa Chức Hạ cẩn thận đi tới, cô chầm chậm ngồi xuống bên cạnh anh, quay lưng về phía anh và tựa vào chân ghế, không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào.

Cô cúi mặt xuống, tự ôm lấy bản thân và nhắm mắt lại.

Trong một không gian tàn tạ và tối đen như mực thế này, chỉ cần nghe tiếng hít thở của anh là cảm xúc của cô cũng dần dần ổn định lại, cứ như thể đã tìm thấy nơi chốn dung thân.

"Tôi ghét sự tầm thường, tôi muốn nổi bật hơn người khác, muốn được cao hơn người ta một bậc. A Quyết, người có thể trở về nhà họ Kỷ chỉ có thể là tôi."

"Đây thì tính gì là tàn nhẫn? Cậu có chết ngay bây giờ, anh trai cũng chẳng cảm thấy gì đâu…"

Kỷ Hoài Chu bỗng mở choàng mắt.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào đôi đồng tử xanh đen của anh. Anh nhanh chóng tỉnh táo lại và nhìn chằm chằm xà nhà tối đen như mực, yết hầu run rẩy nổi lên, tĩnh mạch cổ căng phồng, hơi thở bị nén lại trầm thấp và gấp gáp.

Sau khi bình ổn lại một hai phút, anh cô ý nới lỏng nắm đấm đang siết chặt, vừa cụp mắt xuống đã thấy Hứa Chức Hạ đang co ro ngồi dưới đất, nép sát bên chân mình.

Một cục đen nhỏ xíu như thế, hệt như con mèo anh nuôi, muốn chiếm cũng chẳng chiếm được bao nhiêu diện tích.

Cổ anh không hề quay lại mà tầm mắt dừng hẳn trên người cô, dường như mãi đến lúc này anh mới nhớ ra mình còn mang theo một đứa trẻ.

Mất khá nhiều giây sau, anh siết chặt eo, đột ngột đứng bật dậy.

Hứa Chức Hạ bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh giấc, cô ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy bóng lưng anh rời đi thì lập tức đứng dậy, chạy theo anh bằng những bước chân nhỏ.

Hầu hết cấu trúc bên trong nhà dân ở vùng sông nước đều bằng gỗ. Ván gỗ sam khi bước lên sẽ phát ra tiếng động ken két vì chưa được kê chắc chắn. Hứa Chức Hạ cứ "Ken két ken két" ở phía sau anh rồi theo chân anh bước vào một căn phòng khác.

Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ để sát tường, cánh cửa tủ khi mở ra sẽ kêu "Két" một tiếng, vòng tay nắm tủ bằng đồng cổ khi rơi xuống lại phát ra tiếng loảng xoảng.

Hứa Chức Hạ đứng im lặng sau lưng Kỷ Hoài Chu, nhìn anh lục tìm đồ trong tủ.

"Không phải còn đang giận dỗi với tôi vì tôi đã bỏ rơi em lại sao."

Giọng anh rất lạnh nhạt nhưng thực chất lời nói lại cay nghiệt, mang theo chút châm chọc, châm chọc cô thiếu đầu óc, biết mình bị anh lừa mà vẫn cứ bám theo anh.

Tất nhiên cũng có chút tự mỉa mai chính mình trong đó.

Trong phòng vẫn còn rất tối, cửa sổ cũng đóng kín, khi không nhìn rõ được thì thính giác sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Ví dụ như khi anh mở miệng nói chuyện, mang theo sự uể oải lười biếng của một người vừa tỉnh ngủ. Hứa Chức Hạ cảm nhận được giọng nói của anh hòa vào không khí đang luân chuyển và bao bọc lấy cô, tạo thành một chiếc vòng bảo vệ nhỏ xung quanh cô.

Cảm giác an toàn này lấn át cả sự châm chọc của anh.

Hứa Chức Hạ cúi gầm mặt, nhìn sàn nhà một lúc rồi dùng chất giọng non nớt của trẻ con, thì thầm nói: "Không sao đâu…"

Động tác của Kỷ Hoài Chu khựng lại, anh quay đầu nhìn cô.

Có lẽ anh không ngờ cô lại mở lời vào lúc này. Mặc dù anh vẫn luôn biết cô không phải là bé câm, nhưng trước đó cô cũng chỉ nói với anh đúng một câu.

Cũng có lẽ do anh không thể hiểu nổi, bởi vì cục nhỏ này thật sự quá dễ bắt nạt một cách phi lý, bị bán đi rồi mà vẫn có thể tự mình dỗ dành cho mình vui.

Anh đã hai lần bỏ cô lại một mình vậy mà cô vẫn nói không sao, giọng nói như được bọc trong bông, không hề có chút giận dỗi nào.

Thế nhưng Kỷ Hoài Chu lại không có phản ứng gì nhiều, một lúc sau anh quay đầu tiếp tục lục lọi tủ quần áo.

Trên sàn có chiếc vali bị anh mở tung, trong phòng cũng có giường nhưng chỉ có một chiếc mà thôi. Hứa Chức Hạ thấy anh giũ một chiếc chăn bông ra, quăng đại xuống đất để trải, lại rút ra thêm một chiếc gối cũng định ném xuống đất luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!