Chương 7: Cố nhân không còn – Anh trai đã lừa em

Bánh máy bay rời khỏi mặt đất của khu Cảng, chiếc máy bay cất cánh bay vút lên không trung.

Lần trước bay lượn trên tầng mây ba vạn feet này là lúc cô bị người ta tống từ Kinh Thị đến khu Cảng. Đường bay đó chính là đường parabol mà bố mẹ đã vứt bỏ cô.

Một năm sau, Hứa Chức Hạ đi theo cậu thiếu niên ấy, trên một chiếc máy bay khác rời khu Cảng để tới Giang Chiết.

Lúc đó, thậm chí cô còn chưa biết tên của anh.

Xe riêng rời khỏi sân bay quốc tế Hàng Châu, chầm chậm lăn bánh đến một nơi mà Hứa Chức Hạ chưa từng biết.

Thành phố này rộng rãi và khoáng đạt, gần đó thường thấy những đại lộ ngô đồng, nơi xa có núi và tháp chìm trong màn sương mờ. Dù những tòa nhà cao tầng đã mọc lên sừng sững, nhưng màu xanh vẫn có thể nhìn thấy khắp nơi, người đi đường đều ung dung chậm rãi, hoàn toàn khác hẳn với khu Cảng chen chúc và vội vã.

Rõ ràng đều là chốn xa lạ, thế nhưng tinh thần của Hứa Chức Hạ lại không còn căng thẳng như trước nữa, có lẽ là vì cậu thiếu niên đang ngồi kề bên.

Đồng hành còn có một dì, người mà Hứa Chức Hạ đã từng gặp trong văn phòng viện trưởng Lương ở Cô nhi viện Thánh Gio

-ro vào hôm ấy.

Người phụ nữ có mắt mày thanh tú, dù khoác trên mình chiếc váy dài thanh nhã với hoa văn gốm sứ xanh trắng vẫn sẵn lòng quỳ xuống trước mặt cô, chỉ vào thiếu niên đang đứng bên cạnh rồi tự giới thiệu với cô rằng mình họ Chu, tên là Chu Thanh Ngô, là dì út của người anh trai này.

"Bé con có thể gọi dì là mẹ hoặc cũng có thể giống anh trai mà gọi dì là dì út." Hôm đó, Chu Thanh Ngô vừa xoa đầu cô vừa hết sức tôn trọng ý muốn của cô: "Sau này chúng ta sống cùng nhau được không?"

Hứa Chức Hạ có ấn tượng rất tốt về Chu Thanh Ngô, bà ấy có tính cách dịu dàng, tâm trạng ổn định, lúc nói chuyện khóe mắt lúc nào cũng thoáng nụ cười, hoàn toàn khác với những người lớn khác.

Hứa Chức Hạ nhìn thấy bà ấy thì cứ ngỡ như nhìn thấy mẹ ruột của mình, thế nhưng Hứa Chức Hạ biết rõ, bà ấy không phải mẹ cô.

Cô có mẹ nhưng mẹ cô không phải là bà ấy.

Chính vì thế, thâm tâm Hứa Chức Hạ ngược lại lại có thêm một sự kháng cự đối với Chu Thanh Ngô.

Thế nên trong lòng Hứa Chức Hạ lúc bấy giờ, người đáng tin cậy nhất vẫn chỉ có Kỷ Hoài Chu.

Cậu thiếu niên xuất hiện đầu tiên trong chuỗi bất hạnh kéo dài của cô, chính là sự không thể thay thế trong tâm tư nhỏ bé và non nớt của cô.

Xe đã đến biệt thự, đó là một khu nhà vườn kiểu Trung Hoa nằm bên Tây Hồ, yên tĩnh giữa chốn phồn hoa.

Dì Trần

- người quản gia trong nhà, đi ra đón: "Tổng giám đốc Minh vẫn đang bàn chuyện làm ăn ở Kuala Lumpur, chuyến bay chiều nay phải đến tối mới về tới nhà, ông ấy bảo bà và các con ăn tối trước."

"Tôi biết rồi." Tâm trạng Chu Thanh Ngô vui vẻ nói: "Dì dẫn cháu lên xem phòng, hành lý cứ giao cho mọi người dọn dẹp. Dì Trần, lát nữa làm thêm ít bánh ngọt nhé."

Dì Trần vâng lời.

Sau khi họ vào nhà, bác Trần là tài xế vừa mở cốp xe vừa hỏi: "Sao bà chủ lại vượt đường xa đến thế để nhận nuôi một đứa trẻ ở khu Cảng nhỉ?"

"Người họ hàng xa của bà chủ có chức vụ lớn ở khu Cảng, chính là cảnh sát Chu đó, ông còn nhớ không? Lúc ấy lo chuyện ma chay, ông ấy có gọi điện đến, biết bà chủ muốn nhận nuôi một cô con gái nên đã kể chuyện về cô bé này. Bố mẹ con bé độc ác đến mức nào không biết, nỡ lòng vứt người ta từ Kinh Thị đến tận khu Cảng, đứa trẻ mới có 5 tuổi lại còn không nói được tiếng Quảng Đông…"

"Nếu bà chủ không nhận nuôi, con bé ở bên đó sẽ bị bài xích, tội nghiệp lắm!" Dì Trần thở dài: "Bà chủ nhà mình tấm lòng mềm yếu, là người tốt bụng mà. Hơn nữa cũng thật tình cờ, cô bé này lại còn là do A Quyết nhặt được rồi đưa đến Sở Cảnh sát, lúc đó cảnh sát Chu vừa hay có mặt ở đó."

"Mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi bên này lại không đứa nào thích hợp, nên bà chủ mới bàn bạc với Tổng giám đốc Minh đó. Mà cách nhau cả hải quan nên việc kiểm tra không tiện, Tổng giám đốc Minh còn phải nhờ vả qua mấy tầng quan hệ đó."

Dì Trần vừa nói vừa giúp xách hành lý. Bác Trần là chồng bà ấy, họ đã cùng nhau làm việc cho nhà họ Chu nhiều năm, nên những chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì.

Bác Trần cảm khái: "Bà chủ đúng là thương cô bé này rồi."

"Không phải sao, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là…" Dì Trần nâng bàn tay lên che miệng, ghé sát vào tai bác Trần, hạ thấp giọng xuống thầm thì nói cho ông ấy nghe nửa câu sau.

Vẻ mặt bác Trần bỗng nhiên bừng tỉnh rồi suy tư: "Thảo nào……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!