Tối hôm đó, Hứa Chức Hạ không đợi được anh mà đợi được quân y của phòng y tế Sở Cảnh sát.
Cũng vào đêm hôm đó, Kỷ Hoài Chu ôm hộp tro cốt của mẹ anh lên máy bay, tâm tĩnh như nước rời khỏi khu Cảng.
Lần rời đi này anh không hề nghĩ đến việc sẽ trở về.
Đến nửa đêm, chuyến bay hạ cánh an toàn tại thành phố Hàng Châu.
Chiếc xe riêng chạy đều đều trên đường cao tốc, đường lớn vắng tanh, máy radio đã tắt nên trong xe vô cùng tĩnh lặng.
Ở hàng ghế phía sau, bàn tay quấn băng gạc của Kỷ Hoài Chu đặt trên hộp tro cốt, anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế lắng nghe tiếng gió vun vút lướt qua của những chiếc xe đang phóng nhanh bên ngoài cửa xe.
Chu Thanh Ngô ngồi ở ghế phụ lái đang nói những lời quan tâm của người lớn trong nhà dành cho con cháu.
Sao khi hỏi thăm xã giao đôi câu, Chu Thanh Ngô nhắc đến chuyện chính: "A Quyết, từ nay về sau hãy ở lại thành phố Hàng Châu đi, nhập hộ khẩu về nhà dì út luôn nhé."
Kỷ Hoài Chu làm như không nghe thấy những lời hỏi han ân cần của Chu Thanh Ngô.
Mặc dù nói Chu Thanh Ngô là em gái ruột của mẹ anh, cũng là dì út có quan hệ huyết thống thực sự với anh, nhưng trên thực tế mối quan hệ dì cháu của họ cũng chẳng sâu sắc hơn người họ hàng xa Chu Tổ Sinh là bao.
Anh chỉ sinh ra ở Hàng Châu, sống ở đó vài năm khi còn nhỏ sau đó thì theo mẹ đến khu Cảng. Cho đến năm ngoái, anh và Chu Thanh Ngô cũng đã gần 10 năm không gặp nhau.
Lần này gặp lại chẳng qua cũng vì bệnh tình của mẹ anh.
"Sau khi chuyện này kết thúc, dì út sẽ về khu Cảng cùng cháu một chuyến để làm thủ tục ở trường học và cơ quan." Chu Thanh Ngô lại nói.
Có lẽ trong mắt Chu Thanh Ngô, từ đầu đến cuối anh vẫn là người thân của bà ấy.
Nhưng trong mắt Kỷ Hoài Chu, điều này chẳng khác nào sự bố thí đối với một con mèo hoang lang thang.
"Giáo sư Chu." Kỷ Hoài Chu gọi một cách xa lạ rồi vẫn không nhanh không chậm mở lời: "Đừng tuỳ tiện cho một con mèo hoang ăn".
Anh nhắm mắt, giọng điệu có chút lạnh lùng xen lẫn phần lười biếng: "Thực ra nó rất tự tại, nếu dì cứ muốn cho nó ăn một bữa, mới thật sự khiến nó trông đáng thương đấy."
Chu Thanh Ngô là giáo sư Tâm lý học tại một trường Cao đẳng ở Hàng Châu nên không khó để bà ấy hiểu được ý anh: "Mèo hoang cũng là mèo, nếu là con người thì ai lại nhẫn tâm nhìn nó phải lang thang cơ chứ."
Kỷ Hoài Chu nhếch mép nở nụ cười mỉa mai, không tiếp lời.
"Đúng rồi, dì út đang cân nhắc về việc nhận nuôi một cô con gái". Chu Thanh Ngô dừng ngang chủ đề trước đó, hỏi: "A Quyết, cháu có thích em gái không?"
Minh Đình đang lái xe, nghe thấy vậy thì nở nụ cười trên khuôn mặt điển trai: "Sắp có con gái rồi mà sao anh – người làm bố, lại không hề hay biết thế?"
Chu Thanh Ngô buồn cười liếc sang phía chồng mình: "Anh vội gì chứ? Còn chưa gặp được cô bé hợp duyên mà".
Từng cơn đau âm ỉ muộn màng lan ra từ các khớp xương, Kỷ Hoài Chu từ từ mở mắt, trong bóng tối mờ ảo nhìn thấy bàn tay mình đang quấn băng gạc trắng toát.
Anh nắm chặt tay, cảm thấy các ngón tay không được linh hoạt lắm rồi lại thả lỏng ra.
Em gái….
Anh nhìn vết thương tự chuốc lấy ở bàn tay, thầm nghiền ngẫm hai chữ này trong lòng, cảm thấy sự hoang đường và mỉa mai như ngày thể hôm qua tái hiện lại.
Đã bắn anh một phát súng, chẳng lẽ còn muốn anh tự mình lắp viên đạn thứ hai vào băng đạn rỗng nữa sao.
Một cuộc gặp gỡ vốn dĩ nên kết thúc, thế nhưng gương mặt Hứa Chức Hạ lại vô cớ hiện lên trong đầu Kỷ Hoài Chu.
Cái bánh mochi nhỏ bị anh bỏ lại Sở Cảnh sát Yau Ma Tei đang bám vào cửa kính, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía anh.
——Đừng tùy tiện cho một con mèo hoang ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!