[Sự giải thoát đều là hướng đến gỡ bỏ xiềng xích. Tự do thật sự là dù đang trong xiềng xích, cũng có bản lĩnh tự do đi về.
Dù bị xiềng xích, vẫn có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.
——Kỷ Hoài Chu]
–
Dường như nhiệt độ từ đôi môi chàng trai mang theo tính gây nghiện, gần đến đâu thì làn da ở đó của Hứa Chức Hạ lập tức trở nên nhạy cảm hơn hẳn, mà cô hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.
Khi hơi nóng ấy áp xuống sau gáy, cô lập tức hóa thành một ngọn lửa nhỏ. Giọng nói của anh như mở tung cửa sổ để hơi thở ùa vào, cô lập tức lảo đảo không đứng vững.
Về mặt nhận thức, cô đã có được sự tỉnh táo tự nhận thức mà bốn năm trước còn thiếu. Dù vẫn phụ thuộc vào tình cảm anh em giữa họ, nhưng đồng thời cũng có thể giữ cho mình suy nghĩ độc lập trong chuyện tình cảm nam nữ.
Có lẽ đây chính là thế ngang bằng cân sức mà anh nói.
Bất luận lúc cô đang ở tuổi thanh xuân, tình cảm của anh có vượt qua giới hạn cấm kỵ hay không, anh cũng chưa từng dựa vào kinh nghiệm áp đảo của mình để thừa cơ lấn át. Mà ngược lại anh đã cho cô đầy đủ thời gian để cả tâm hồn lẫn nhận thức trưởng thành.
Anh lùi một bước, để nhường cô ba thước.
Nhưng bản tính thường thấy của đàn ông khó mà thay đổi, cái xấu của anh chính là, đến lúc đối địch trên bàn cờ lại không đối mặt với cô một cách đứng đắn. Rõ ràng anh ở thế mạnh chứ không phải thế yếu, vậy mà cứ thích dùng chiêu mỹ nhân kế thời xưa, làm suy yếu ý chí của cô, dụ cô khuất phục.
Mà hấp dẫn thể xác vốn là bản năng không thể kháng cự về phương diện sinh lý, Hứa Chức Hạ vẫn chỉ là một cô gái nhỏ còn non nớt, làm sao địch nổi anh.
Anh còn chưa chính thức theo đuổi được mấy ngày, Hứa Chức Hạ đã cảm thấy mình lúc nào cũng bị anh mê hoặc.
Một tiếng "bạn gái" anh vừa nói ra đã suýt khiến anh không đánh mà thắng.
"Không hôn thì không hôn……" Hứa Chức Hạ ấp úng, mặt đỏ tim rung, nhưng biểu hiện lại tỏ ra có thể tiến thì có thể lùi, rất có khí phách.
Cô nhỏ giọng bổ sung: "Em cũng chỉ cho bạn trai hôn thôi."
Người phía sau bật cười khẽ: "Giờ thì chỉ cho bạn trai hôn, vậy tối qua ai lén hôn anh?"
Âm thanh khàn trầm nơi cổ họng anh trượt thẳng lên vành tai cô, tai Hứa Chức Hạ vốn nhạy cảm, cô không chịu nổi cũng không trốn được, đành phải quay người lại trong vòng tay anh.
Hứa Chức Hạ ngượng ngùng, nhưng vẫn nhìn anh: "Vậy thì tại em thấy anh đẹp trai."
"Rồi sao?"
"Nhất thời……" Hứa Chức Hạ ngẫm nghĩ, mí mắt mỏng khẽ nâng lên, liếc nhìn anh: "Nổi hứng."
Kỷ Hoài Chu nhìn cô, hai giây sau khẽ "chậc" một tiếng.
Hứa Chức Hạ mím môi cười lén, giống như một con tiểu hồ ly nghịch ngợm, nhưng dáng vẻ lại đặc biệt thiện lương.
Ngoài sự mê hoặc từ anh còn có cả sự căng thẳng khi đứng trong căn bếp sáng sủa này, khi bất cứ lúc nào cũng có thể bị những anh trai khác bắt gặp.
Hứa Chức Hạ chống hai tay lên ngực anh, đẩy anh hai cái: "Anh đứng cho đàng hoàng, không thì mấy anh trai khác nhìn thấy đó."
Trước mặt anh, từ nhỏ cô đã luôn mang theo giọng điệu khác biệt với mọi người, đến bây giờ trong lời nói lại còn thêm ít âm cuối đặc biệt mềm mại. Đầu ngón tay cũng mềm nhũn không xương, sức lực đặt lên người anh giống như đang gãi ngứa.
Tầm mắt Kỷ Hoài Chu dừng trên đôi môi đỏ tươi của cô một lát, sau đó nhìn đi chỗ khác, cơ thể cũng lùi lại.
"Được, anh từ từ theo đuổi em." Anh cất giọng lười biếng, dửng dưng đi đến tủ lấy bát múc mì cho cô.
Chàng trai ở độ tuổi này đã chẳng còn sự trong sáng như cô gái nhỏ.
Đêm qua anh rời căn phòng ấy rất nhanh, nếu còn ở lại thì e rằng sẽ phải vướng vào tội danh cầm thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!