Chương 5: Cố nhân không còn – Đến cả trẻ con mà cũng bắt nạt sao

Kỷ Hoài Chu ngơ ngác hai giây, anh nhìn đứa trẻ trước mặt một cách lạ lẫm. Trong tình cảnh đó, anh không thể không xem cô là một phần của những trò lừa đảo xấu xa trên phố.

Anh khẽ cười nhạo rồi nhìn cô bằng ánh mắt trịch thượng, sau đó nói giọng phổ thông để cô hiểu nhưng cũng không thể kiềm chế cơn giận dù đang nói chuyện với trẻ con.

"Nhóc lừa đảo này từ đâu ra vậy?"

Trong mắt Kỷ Hoài Chu chỉ có hai loại người.

Những người khác và chính anh.

Nếu con người là cá thịt anh sẽ là con dao mổ xẻ, nếu con người là thỏ anh sẽ là sói. Trong cuốn sách của anh, sự mềm lòng và lòng tốt chỉ là những trang giấy bị đốt sau khi đọc.

Vì vậy, ngay cả khi có một đứa trẻ mắt to, mặt tròn dùng vẻ mặt tội nghiệp để chứng tỏ mình không phải là một đứa trẻ nói dối thì anh vẫn sẽ thờ ơ.

Kỷ Hoài Chu xoay người thì Hứa Chức Hạ kéo tay anh lại, ngỏ ý muốn đi theo.

Anh khó chịu, dừng lại và nhìn chằm chằm về phía cô: "Học tính lì lợm từ ai vậy?"

Hứa Chức Hạ vẫn nắm chặt lấy ngón tay anh, ánh mắt chứa đựng sự ngây thơ trong sáng của trẻ con, dường như đã quyết tâm bám chặt lấy anh.

Kỷ Hoài Chu cười trêu chọc: "Nhìn tôi giống dễ nói chuyện lắm sao?"

Hứa Chức Hạ chớp mắt nhìn anh.

Anh vừa mới đánh nhau, máu từ bàn tay chảy ra, trên mặt cũng có vài chỗ bầm tím và chảy máu. Khi không có cảm xúc thì nhìn anh rất lạnh lùng, nhưng khi cười lại trở nên bướng bỉnh và ngỗ nghịch.

Hứa Chức Hạ nhìn thấy sự thảm hại khi khuôn mặt anh bị thương, sức mạnh nội tâm và ánh mắt lạc lõng trên khuôn mặt anh.

Nhưng cô không cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ cô còn muốn gật đầu một cái.

Kỷ Hoài Chu không cho cô cơ hội, anh định nhấc cô bé vướng víu này sang một bên thì bỗng nhiên bụng cô réo lên.

Dường như cô đã đang đói.

Anh khẽ thở dài, dường như đang muốn nhanh chóng tránh xa cô. Sau vài giây chần chừ, anh không nói nửa lời mà chậm rãi bước đi, sau đó đẩy cửa kính bước vào quán "Phương Hoa Băng Thất".

Hứa Chức Hạ lại một lần nữa bị bỏ lại một mình.

Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy nơi nào để đi cũng không dám đi lung tung, vì vậy cô ngồi xuống viên đá cạnh cửa.

Quán nước không lớn lắm, sàn lát gạch men kiểu cũ, ghế ngồi và khung cửa sổ màu xanh sẫm cùng hai bức tường treo tấm áp phích phim Hồng Kông không bằng nhau.

Quán ăn đông nghẹt khách nhưng Hứa Chức Hạ liếc mắt một cái đã ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng anh đang dựa vào quầy, hai tay đút túi quần, dáng người cao lớn và nổi bật nhất trong đám đông.

Bên trong cửa hàng rất ồn ào, ngược lại ngoài đường phố lại yên tĩnh hơn.

Hứa Chức Hạ cảm thấy choáng váng đầu óc, bụng đói meo và mệt mỏi. Cô co ro tự ôm lấy mình giống như tối hôm qua, ngửi mùi thức ăn nóng hổi, nhìn quanh một cách mơ hồ.

Chớp mắt không biết đã mấy phút trôi qua.

Hứa Chức Hạ gần như ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một túi giấy nặng trịch rơi vào lòng cô, bên trong có hai cái bánh bao được gói một cách cẩn thận.

Cô ngẩng đầu lên thấy một đôi chân dài bước tới trước mặt.

Cậu thiếu niên đã quay lại.

Hứa Chức Hạ ngẩng cao đầu lên, hai má ửng đỏ, nóng bừng. Mũi cô bị nghẹt, chỉ có thể há miệng thở và nhìn anh với vẻ mặt ngốc nghếch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!