[Mọi thứ em muốn đều sẽ có.
——Kỷ Hoài Chu]
–
Hứa Chức Hạ chưa từng như vậy với ai, không rõ là tất cả con trai đều như thế, hay chỉ có mình anh.
Chỉ là hôn lên cổ tay, cũng đã… Gợi tình đến thế.
Khoảnh khắc đôi môi anh m*t lấy mạch đập của cô, từng dây thần kinh trong người Hứa Chức Hạ đều run rẩy, như thể anh đang hôn lên nhịp tim cô vậy.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh đều nhìn cô chằm chằm, vừa lẳng lặng nhìn cô vừa thong thả hôn xuống rồi lại hôn lên.
Cảm giác như anh trai đang quyến rũ cô.
Nhưng lại chẳng nhìn ra nửa điểm cố ý nào.
Rõ ràng trái tim cô bị anh nắm chặt đến loạn cả lên, nhưng với bộ dạng này của anh, cảm giác giống như khi ở ban công là cô muốn hôn anh, nên bây giờ anh chỉ nghiêm túc thỏa mãn h*m m**n của cô.
Hứa Chức Hạ chắc chắn tối nay anh uống rất nhiều rượu, nhưng không chắc anh đã say hay còn tỉnh táo.
Dù sao thì đã bị anh tận mắt nhìn thấy, chối cũng không chối được, Hứa Chức Hạ yếu ớt mà thành thật, nhỏ giọng giải thích ý định của mình ở ban công.
"Em chỉ muốn…… Hôn một cái……"
Đôi môi bị ngón tay cô che khuất của Kỷ Hoài Chu, lặng lẽ thoáng hiện một độ cong cực ngắn.
"Vậy thì hôn một cái." Anh hạ giọng thuận theo.
Vừa nói anh vừa nắm lấy ngón tay cô kéo khỏi môi mình, nhưng anh không buông tay mà giữ chặt đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng x** n*n.
Giọng anh hơi khàn, ánh mắt hơi mơ hồ.
"Anh trai đã nói rồi, sẽ cho em tất cả những gì em muốn."
Hứa Chức Hạ ngước mắt lên liếc nhìn anh, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nghe thế nào cũng giống như cô đang muốn chiếm lợi của anh. Nhưng nghĩ lại thì đúng là cô nhất thời nổi hứng trước.
Mất đi sự che chắn của ngón tay, anh hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả thẳng lên chóp mũi cô.
Lưng Hứa Chức Hạ dán chặt vào ghế, cằm lại bị kẹp giữa hai ngón tay của anh, cô ngửa mặt lên, rõ ràng đang căng thẳng nhưng lại rất ngoan, anh cúi tới gần, cô lập tức khép hờ mắt.
Đàn ông ít nhiều gì cũng sẽ có d*c v*ng chiếm hữu khó tránh, nhất là trong lúc thân mật.
Khoảng cách gần đến mức môi sắp chạm vào nhau, Kỷ Hoài Chu lại không lập tức hôn xuống, ngón cái anh khẽ lướt qua môi dưới cô.
"Đã từng hôn chưa." Anh thấp giọng hỏi: "Với người khác."
Tim Hứa Chức Hạ nhảy lên tận cổ, không dám thở: "Chưa…"
d*c v*ng chiếm hữu sau khi uống rượu khiến hơi thở anh càng nóng rực.
Nhưng vượt lên trên bản năng ấy, là chút lý trí cuối cùng của anh đối với em gái. Anh càng để tâm đến cảm nhận của cô hơn là việc buông thả bản thân.
Ngay cả trong chuyện thân mật này, anh cũng vô thức gánh theo trách nhiệm của một người anh trai.
Cô chưa từng trải qua, anh là người mang đến cho cô trải nghiệm đầu tiên, phải cho cô cảm giác tốt nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!