[Thập Lý Dương trường* chốn phồn hoa,
Tình yêu dù sâu nặng đến khi chỉ còn lại tàn tro, làm gì có ai vô tội.
(*Thập Lý Dương trường: Đây là cách gọi cũ, giàu hình ảnh về Thượng Hải, đặc biệt là khu tô giới nước ngoài sầm uất và phồn hoa vào đầu thế kỷ 20. Nó tượng trưng cho sự giàu có, xa hoa nhưng cũng đầy rẫy cám dỗ và hỗn loạn.)
——Kỷ Hoài Chu]
–
Kề sát vào nhau, khóe mắt anh vương ý cười như có như không.
Nhiệt độ lòng bàn tay và những lời nửa thật nửa giả pha chút trêu chọc của anh mang theo sự k*ch th*ch, thoáng chốc khiến nhịp tim Hứa Chức Hạ suýt loạn nhịp.
Anh ghé xuống bên tai cô ngay trước mặt bao người, trông như thể hai người đang vụng trộm.
"Hai anh em đang nói gì thế?" Lục Tỷ đánh xong một nước, liếc nhìn họ rồi lại cúi đầu xem bài: "Có gì mà phải thầm thì để chúng tôi không nghe được vậy?"
Hứa Chức Hạ vội vàng nhét cả bộ bài vào tay Kỷ Hoài Chu: "Không có, anh trai đang dạy em thôi."
Một khi đã chột dạ, tức là sự thật đã bị lộ.
Ánh mắt Kiều Dực khẽ lướt qua bàn tay nào đó đặt trên đùi Hứa Chức Hạ, Trần Gia Túc thì mân mê bài không nhìn sang, nhưng khóe môi lại hiện nụ cười ngầm hiểu.
Chỉ có Lục Tỷ phản ứng bình thường, ai oán than thở: "Đại ca, ngay cả đấu địa chủ mà cậu cũng không tha cho bọn tôi, muốn dồn vào đường chết sao!"
Tâm trí Hứa Chức Hạ rối bời, sợ bị mấy anh trai kia nhìn ra khác lạ nên cô cố gắng giữ bình tĩnh bưng ly nước trái cây về lại bàn, cúi đầu ngậm ống hút ra vẻ thản nhiên.
Lần tụ họp trước là ở Mỹ, khi đó Minh Đình mở tiệc chúc mừng Hứa Chức Hạ tốt nghiệp. Còn tối nay mới là lần đầu tiên trong bốn năm qua, họ thật sự ngồi lại với nhau.
Bốn người, cộng thêm em gái, vừa đủ.
Ván bài ở Bách Lạc Môn kéo dài đến tận khuya, nửa đêm họ lại đến biệt thự riêng của Kiều Dực, nâng chén hàn huyên.
Tựa như ngày xưa ở sân nhỏ trong trấn Đường Lý, bốn người thường cụng ly uống rượu say sưa, đến khi ngấm hơi men thì hứng chí ngả nghiêng trong phòng khách.
Nhưng những ngày ấy đã là chuyện của ngày xưa.
Ở sân vườn trên sân thượng, tầm nhìn rộng mở, ánh đèn ngoài trời tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Qua ba tuần rượu, chai rỗng nằm ngổn ngang khắp nơi.
Họ ngả người trên ghế dài, ai nấy đều say khướt, chẳng một ai thoát được.
Đêm ấy họ như quay trở lại thành những thiếu niên Hàng Châu thuở trước, là chính họ gạt bỏ mọi phòng bị, buông xuống tất cả ưu phiền.
Hứa Chức Hạ cuộn mình trong chiếc ghế dài, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời sao.
Trong bầu không khí yên bình này, tâm trí cô lại phiêu du hồi tưởng lại những năm tháng vui tươi, không lo nghĩ trước kia.
Một buổi hòa nhạc trên biển, mặt trời ở chân trời đỏ rực, họ khoác lên mình ánh chiều tà cùng chạy trên bãi cát. Họ bảo vệ cô, tay cầm súng nước bắn tới tấp.
Bên tai vang lên tiếng hát hào hứng của giọng ca chính: "Dù số phận có thăng trầm phiêu dạt, dù số phận có quanh co kỳ lạ…"
Ai nấy đều cầm súng nước, chỉ riêng khẩu Gatling màu hồng của cô là máy bắn bong bóng. Khi cô bóp cò, đảo Đông Tê ngập tràn bong bóng.
Nửa đêm bên bờ biển, họ kiệt sức nằm dài trên cát.
Trong nỗi bâng khuâng của buổi tiệc tàn, họ hẹn nhau mười năm sau trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!