Chương 47: Trái tim như đồng hoang – Ngón tay anh thật linh hoạt

[Hải âu bằng lòng đậu bên bờ sông mãi mãi.

Chỉ cần em muốn.

——Kỷ Hoài Chu]

Chu Quyết tìm thấy cảm giác được làm anh trai ở trên người Chu Sở Kim, những năm đó, từ vai trò người đòi hỏi anh đã đổi sang vai trò người cho đi.

Khi anh gọi từng tiếng "cái đuôi nhỏ" của chúng ta, thì ra ở nơi anh không thể nhìn thấy cũng có một người đang gọi anh——

A Quyết của chúng ta.

Chỉ là anh đã không nghe thấy.

Hận chính là tình yêu vỡ vụn, dẫu có tồn tại cũng có thể buông bỏ. Như trong mười ba năm ấy, mối hận của anh với Kỷ Hoài Sùng theo thời gian dần lùi về một góc từ sự xuất hiện của em gái.

Nhưng tình yêu là thứ không thể buông bỏ.

Chẳng hạn như khi Kỷ Hoài Chu biết được mười ba năm tự do ấy là do Kỷ Hoài Sùng lấy mạng mình để đổi cho anh. Khoảnh khắc đó, tình yêu đã vỡ nát thành hận thù từ góc khuất bay ra, tự ghép lại từng mảnh một, nhưng đều là những vết thương chằng chịt.

Hối hận, bi ai, đau khổ và cảm giác tội lỗi khó diễn tả đã nuốt chửng anh, nhưng những cảm xúc này chỉ có một mình anh biết.

Anh chỉ lặng lẽ neo đậu bên bờ sông, muốn hít thở một hơi. Ai ngờ vào lúc mệt mỏi nhất con sông ấy lại nhắc nhở anh rằng anh là Kỷ Hoài Chu của bầu trời chứ không phải Chu Quyết trên mặt đất, đừng vì ở lại mặt đất mà từ bỏ cả thế giới.

Nhưng anh chỉ còn lại mình cô, nơi nào có cô nơi đó chính là cả thế giới của anh.

Trong lòng Kỷ Hoài Chu trống rỗng, anh chính là Chu Quyết mang vòng kim cô.

Anh khao khát tháo xuống hơn bất cứ ai.

Hứa Chức Hạ không biết những điều này.

Hứa Chức Hạ chỉ nghĩ đơn giản rằng do cô lỡ nói câu có hàm ý, ngầm chỉ anh đã thay đổi, loại lời gợi lại vết sẹo này ít nhiều gì cũng làm tổn thương người ta.

Thật ra sau khi được Đàm Cận trò chuyện khai thông, cô đã dần thoát khỏi vòng luẩn quẩn tâm lý và không còn xem họ là hai người hoàn toàn khác nhau nữa.

Không phải anh thay đổi, mà là cô cần thời gian để tìm hiểu sâu hơn một mặt khác của anh.

Hứa Chức Hạ là một cô gái chân thành, trước mặt anh trai có thể có chút tâm tư nghịch ngợm vô hại, nhưng một khi nhận ra lỗi của mình, cô cũng sẽ không cố chấp.

Cô ý thức được mình đã khiến anh buồn nên vươn tay ôm lấy anh, vòng tay qua eo anh.

Mặt anh cọ vào cổ khiến da cổ cô hơi ngứa, Hứa Chức Hạ cũng không thể né tránh, chỉ đành nhịn không nổi mà rụt cổ và vai lại.

Nghĩ ngợi một lúc, Hứa Chức Hạ giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên đầu anh đang gục trong hõm cổ mình, bắt chước dáng vẻ trước kia anh dỗ cô để vỗ về an ủi.

Giống như thật sự nghe lời mà thích anh một lát.

Kỷ Hoài Chu cứ vùi đầu trong đó vài phút rồi từ từ ngẩng đầu lên, khi hiện diện trở lại, trong mắt anh đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng như trước.

Ánh mắt giao nhau.

Hứa Chức Hạ mở miệng trước: "Anh trai."

"Ừh."

"Em nói Chu Quyết đứng đắn, chẳng phải cũng là đang khen anh sao, sao anh lại buồn bực chứ?" Hứa Chức Hạ mỉm cười nhìn anh: "Sao anh lại tự làm khó mình vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!