Chương 45: Trái tim như đồng hoang – Rơi vào hang sói

[Được anh nuôi lớn, nếu bị dạy hư cũng là do anh.

——Kỷ Hoài Chu]

Anh cúi người, một tay vịn ở hõm eo sụp xuống của cô để mượn lực, ngón tay kia móc lấy nhãn mác, cúi mặt xuống cắn sợi chỉ bông của nhãn, môi vô tình lướt qua da cô.

Nhiệt độ trên người chàng trai vẫn luôn nóng rực như thế.

Thậm chí trên môi cũng vậy.

Hứa Chức Hạ cảm nhận được dưới nhiệt độ này, các ion điện trở nên sinh động và truyền qua cơ thể cô như một vật dẫn, từ da lan vào đầu dây thần kinh, một đường chạy thẳng đến xương cụt.

Trước sau chẳng qua chỉ một hai giây.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hứa Chức Hạ hoàn toàn không kịp suy nghĩ mà bật ra một tiếng rên rất khẽ, đồng thời rùng mình và vô  thức nắm chặt tóc anh, muốn né tránh mà lại vừa muốn đẩy vừa không.

Hàm răng cắn chặt sợi chỉ, khẽ kéo một cái, sợi chỉ bông nhờ lực khéo léo ấy dễ dàng đứt khỏi chốt kẹp phẳng.

Nhãn mác rời ra bị anh kéo xuống khỏi sườn xám.

Có lẽ vì lòng bàn tay cô vẫn còn đặt trên đầu anh, mắt anh ngước lên nhìn vào mắt cô, từ từ thẳng lưng dậy.

Trái tim run rẩy của Hứa Chức Hạ bị ánh mắt ấy nhìn tới, lại dồn dập rung động đập loạn.

Gương mặt đậm nét ấy đúng là dễ khiến người khác say mê, nhưng mà trước kia cô đã nhìn quen rồi. Chẳng thể hiểu nổi vì sao chỉ cần anh khẽ mỉm cười, liếc một cái hay ngay cả khi không có biểu cảm gì, người ta cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Nhưng không hiểu sao ngay khoảnh khắc này, cô lại bỗng dưng cảm nhận được.

Người này rõ ràng có một đôi mắt dụ dỗ người khác trong vô thức.

Anh vừa lùi lại, Hứa Chức Hạ lập tức quay người, không đứng vững mà ngã ngồi thẳng xuống ghế sofa da.

Chàng trai đứng ngay trước mặt, Hứa Chức Hạ buộc phải ngước mặt lên và bị bao phủ trong cái bóng lớn từ cơ thể anh.

Ánh mắt giao nhau dần trở nên vi diệu.

Tư thế vừa rồi, tiếng rên khẽ kia cùng với một cái chạm thoáng qua của môi anh, cộng hưởng lại khiến Hứa Chức Hạ bỗng dưng xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tuy Đàm Cận từng nói, cô đối với quan hệ thân mật đã có nhận thức trưởng thành, những năm nay đúng là cô cũng rõ ràng đã trưởng thành hơn, nhưng đó đều là về mặt tâm lý.

Còn về sinh lý, cô vẫn luôn là một đóa hoa trắng thuần khiết, trước kia cần anh trai vì thế mới thích anh trai, cũng chỉ là sự lệ thuộc tâm lý rất đơn thuần.

Theo lời của Phù Ny thì, mức độ thân mật lớn nhất giữa cô và con trai chỉ là ngồi cùng bàn.

Nhu cầu sinh lý trong tháp nhu cầu của con người vốn là tầng thấp nhất, Hứa Chức Hạ vẫn luôn cho rằng, t*nh d*c là sự hấp dẫn thấp kém nhất.

Trong tiềm thức, cô tôn sùng sự thỏa mãn ở tầng tinh thần kiểu Plato.

Nhưng lúc này, cô lại nảy sinh một cảm giác chưa từng có.

Một loại phản ứng phi lý trí, vượt ngoài lý thuyết, là phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể.

Lần đầu tiên cô có sự ngượng ngùng của một cô gái nhỏ.

Như thể đột nhiên bị anh kéo vào vùng mù trong tầm nhìn, vì không biết phải làm gì mà thấy bối rối sợ hãi.

Không khí trong gian trong bất giác trở nên ngột ngạt, tim Hứa Chức Hạ đập dồn dập: "Anh trai, anh…… không thể như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!