Chương 44: Trái tim như đồng hoang – Cô em gái này đã bị nuôi hư rồi

[Không có ai nhầm lẫn giữa d*c v*ng là tình yêu.

Libido mà em nói thật sự tồn tại.

Nhưng trước đó em là xương cốt của anh, sau này anh mới thấy sắc nổi tà tâm.

——Kỷ Hoài Chu]

Những ngón tay tròn trịa của cô đang nắm lấy một ngón tay của anh.

Đôi mắt trong veo ướt đẫm những giọt lệ lấp lánh, nhìn anh nức nở. Hoàn toàn giống cô bé bị ấm ức ở ngoài, khi về nhà muốn được anh an ủi, khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Cảnh tượng này khiến Kỷ Hoài Chu nhớ lại rất lâu về trước, trên con phố có trật tự hỗn loạn ở khu cảng, cô bé ấy đã nắm chặt ngón tay anh, ngập ngừng hỏi rằng anh trai, em có thể đi theo anh về nhà không?

Rõ ràng mấy tiếng trước cô còn kiên cường như thế, không còn là một cô gái tuổi dậy thì bị cảm xúc chi phối nữa.

Khoảng cách xa lạ không phải ở bốn năm chia xa, mà là ở khoảnh khắc nào đó trong phòng ngủ, anh mới cảm thấy em gái mình thật sự đang dần dần rời xa anh.

Từ đầu tới cuối, anh nuôi dưỡng một đóa Rhodes tự do, chứ không phải nuôi một con chim hoàng yến lệ thuộc anh. Anh có thể tự hành hạ bản thân đến phát điên, nhưng sẽ không làm ra hành vi đê tiện, không quan tâm tới ý nguyện của cô mà cưỡng ép chiếm đoạt.

Cô đã có bạn trai nhỏ, lại không có tình ý với anh, anh là anh trai nên thật sự muốn nghiêm túc né tránh.

Ai ngờ chỉ chớp mắt đã lại khiến anh trở tay không kịp.

Hơn nữa ánh mắt này, chẳng khác gì đang ép anh phạm tội. Anh vốn chẳng phải chính nhân quân tử, sẽ chỉ muốn cắn cổ tha cô về nhà, không cho phép cô đi cùng người khác.

Nội tâm giãy giụa khó nhọc trong những cảm xúc phức tạp, nhưng hành động lại chẳng có lấy một tia do dự. Cô vừa khóc vừa nũng nịu rằng rất nhớ anh là anh lập tức kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy.

"Anh trai không giận." Kỷ Hoài Chu đặt lòng bàn tay lên đầu cô.

Anh hoàn toàn không biết phải làm sao, điều duy nhất anh nghĩ đến là cảm giác xa cách phát sinh sau khi trò chuyện trong phòng ngủ, đã chọc cô khóc.

Anh là người bị từ chối, vậy mà còn phải dỗ dành cô.

"Em muốn yêu đương thì cứ yêu, anh trai không cản nữa, không phải là được rồi sao." Kỷ Hoài Chu tì cằm trên tóc cô, cam chịu nhắm mắt: "Anh trai sẽ không bỏ mặc em, cho dù em kết hôn rồi, anh trai vẫn ở đây."

Gương mặt Hứa Chức Hạ vùi nơi xương quai xanh của anh, trong thoáng chốc dâng lên quá nhiều cảm xúc, bờ vai cô run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra không thể kiềm chế, làm ướt đẫm áo anh.

Anh giống như một ô cửa kính, mà Kỷ Hoài Chu lại là lớp sương mờ trên mặt kính ấy. Cảnh tượng trước mắt trở nên mông lung khiến cô cảm thấy ô cửa này xa lạ, gặp được rồi cũng không dám liều lĩnh lại gần.

Bây giờ cô thử lau đi lớp sương đó, nhìn thấy được ô cửa thật sự.

Hứa Chức Hạ khóc như thể đêm nay mới thật sự là lần gặp lại.

Mọi ấm ức lớn lao đều dồn hết vào câu nói ấy, Hứa Chức Hạ vòng tay ôm eo anh, ngước mặt lên từ ngực anh.

Những lời mà năm đó Chu Sở Kim khi còn thanh xuân vì luân lý đạo đức mà không dám hỏi, bây giờ cuối cùng tất cả đều được Hứa Chức Hạ hỏi ra.

"Anh trai, trước kia anh cũng đâu có bạn gái, tại sao một cơ hội cũng không cho em?" Nước mắt làm đôi mắt Hứa Chức Hạ sưng đỏ, vừa khóc vừa ngắt quãng, hỏi: "Có phải là vì anh coi em là em ruột không?"

Kỷ Hoài Chu bất ngờ bị hỏi trúng tim đen.

Trước kia đúng là chỉ xem cô như em gái, cảm giác đạo đức dựa trên tuổi tác cũng không cho phép anh phớt lờ ánh mắt phán xét của dư luận mà suy nghĩ đến quan hệ ngoài tình anh em giữa họ.

Nhưng hiện tại, anh chỉ thấy thế tục thật sự khó có thể chịu đựng.

Kỷ Hoài Chu dùng tay áo mình lau nước mắt cho cô, giả vờ thoải mái: "Định tính sổ với anh trai rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!