[Cô vừa khóc, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh.
——Kỷ Hoài Chu]
–
Bốn năm ở Stanford là 4 năm Hứa Chức Hạ thật sự không còn dựa dẫm vào anh, cũng là 4 năm cô dần dần tự đánh thức chính mình.
Một đứa nhỏ đáng thương không ai cần, nhờ ở bên anh trai mà từng ngày ngoan ngoãn lớn lên, đã định sẵn cô không phải là kiểu người có dã tâm.
Khi cầu mà không được, cô sẽ cam chịu số phận.
Ít nhất cho đến nay, cô sẽ không vì h*m m**n cá nhân mà liều mạng theo đuổi.
Trong mọi lựa chọn của cuộc sống, điều cô muốn nhất là sự bình ổn.
Vì thế lý tưởng của cô cũng không cao xa, mong muốn ban đầu khi cô học tâm lý cũng chỉ vì muốn cân bằng chính mình, mỗi giây phút chăm chú nghe giảng cũng là để bản thân tỉnh táo.
Lý thuyết Tháp nhu cầu kinh điển của Maslow, chia nhu cầu con người theo thứ bậc từ cơ bản đến phát triển, từ thấp lên cao, mà trong tất cả nhu cầu, đặt ở mức thấp nhất chính là nhu cầu sinh lý.
Khi lý thuyết này áp được dụng vào quan hệ thân mật thì tình cảm nam nữ suy cho cùng cũng là một dạng thỏa mãn nhu cầu.
Có thể thỏa mãn ở thứ bậc càng cao, tình cảm càng sâu sắc.
Buổi học lý thuyết hôm đó kết thúc, Hứa Chức Hạ một mình ở lại giảng đường bậc thang, cô chống cằm, nhìn cây lá đỏ ngoài cửa sổ sát đất, suy nghĩ rất lâu.
Suy nghĩ về tình cảm của cô đối với anh trai, là thuộc loại nhu cầu nào.
Cũng giống như cô muốn biết, người anh trai trước mặt đã có tình cảm nam nữ với cô này, đối với cô, nhu cầu của anh nằm ở thứ bậc nào.
Anh bất ngờ bị kéo vào trạng thái suy nghĩ, cả hai đều mất đi ngôn ngữ trong vấn đề ấy.
Trong lòng Hứa Chức Hạ lại bình tĩnh.
"Anh trai là kiểu nào vậy?"
Ánh mắt cô trong veo quá mức, cho dù đã chạm đến vấn đề nhạy cảm giữa nam và nữ, vẫn không hề có chút thăm dò hay dụ dỗ mập mờ nào.
Kỷ Hoài Chu đột nhiên có một cảm giác, rõ ràng là cô em gái gần gũi nhất của anh, nhưng lại là cô gái mà trên thế giới này anh khó có thể chiếm hữu nhất.
Anh cúi đầu, tức giận cười khẽ hai tiếng.
Cười cô gái mà anh nuôi lớn, đúng là khác hẳn những cô gái khác.
Ý cười trong mắt Kỷ Hoài Chu chưa tan, anh kéo hành lý của cô đi qua hành lang, vào một căn phòng ngủ: "Vậy em đối với Chu Quyết thì sao?"
Một câu tách thành hai đoạn, anh đặt hành lý của cô xuống bên chiếc giường có cột rồi lại ngoái đầu: "Là loại nào?"
Hứa Chức Hạ đi theo vào phòng.
Trong căn phòng ngủ phong cách Nam Dương này, sau nửa tháng, vượt qua núi biển, cuối cùng họ lại có được khoảng không gian riêng tư, chỉ hai người nói chuyện với nhau.
Dù là vấn đề trong đêm ở câu lạc bộ quyền anh ngầm, hay vấn đề trong đêm gọi điện thoại, lúc này đều đã đến lúc phải trực diện giao tiếp.
Giao tiếp về tình cảm nảy sinh từ tình anh em.
"Là tâm lý." Hứa Chức Hạ luôn phải ngẩng đầu khi đứng trước mặt anh "Em thích cảm giác thuộc về mà anh ấy cho em."
Những lời chưa nói hết trong đêm gọi điện hôm đó, Hứa Chức Hạ lấy hết can đảm nói xong: "Là Chu Quyết, em sẽ vui. Là anh, em cũng không phải không vui."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!