[Anh ở trong chùa, em ở chốn trần tục.
Ngôi chùa cổ ở Hàng Châu, trên tường vàng khắc bốn chữ Chỉ Xích Tây Thiên*, trước mặt là một bức tường chắn. Tưởng như Cõi Tịnh độ chỉ cách nửa bước, nhưng nửa bước ấy lại hóa ngàn dặm xa.
(*Chỉ Xích Tây Thiên: Tây Thiên gần trong gang tấc)
——Kỷ Hoài Chu]
–
London, nước Anh, biệt thự cổ nhà họ Kỷ.
Biệt thự phong cách cung điện, cổ kính tráng lệ, diện tích vài hecta rộng lớn, xung quanh tòa chính còn có mấy lâu đài phụ và cả chục mẫu vườn hoa.
Trong phòng sách chính của biệt thự.
Chiếc điện thoại từ từ rơi khỏi tai, cánh tay buông xuống tựa vào tay ghế, đầu ngón tay buông lỏng rũ xuống, mang theo vài phần uể oải.
Kỷ Hoài Chu bất động, tầm mắt hướng về nơi mình đang ngồi, anh nghiêng cổ, chầm chậm lướt qua từng chỗ.
Sàn trải thảm nhung đỏ dày nặng, rèm nhung màu đỏ sẫm, tường treo lụa in hoa văn, trên mái vòm tròn là những phù điêu và bích họa tinh xảo, phong cách Baroque pha lẫn La Mã cổ, xa hoa tột bậc.
Một phòng sách riêng, giống hệt như một thư viện.
Dãy tủ sách hành lang cao tới ba tầng, trưng bày vô số bản thảo quý hiếm và sách cổ, có thang treo leo thẳng lên, có thể di chuyển được.
Trước ba mặt tủ sách đều có lưới bảo vệ sợi vàng bao quanh.
Ở trong đó, anh giống như bị giam cầm trong một chiếc lồng khổng lồ.
"Nếu hôm đó là Chu Quyết, em sẽ vui chứ?"
"…Vui."
Kỷ Hoài Chu cảm thấy lồng ngực như đang bị bóp nghẹt, giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, lại bị một bàn tay chết dí đè chặt, không cho máu phun trào ra ngoài.
Người cô khao khát nhất là Chu Quyết – người từng cùng cô đi khắp những ngõ dài phố nhỏ, cùng cô sống trong một mảnh đất yên bình.
Nhưng Kỷ Hoài Chu có thể cho cô mọi châu báu trên đời, duy chỉ không thể cho cô gạo dầu muối lửa của cuộc sống thường nhật.
Trong lòng cô, Chu Quyết và Kỷ Hoài Chu giống như trấn Đường Lý trước đây và bây giờ vậy. Từ nơi tụ họp hơi thở sinh động của phố xá, biến thành mùi tiền thương mại hóa u ám.
Cô thích cái trước, không muốn chấp nhận cái sau.
Chỉ vì nó vẫn là trấn Đường Lý, nên cô hoàn toàn không hề né tránh.
Có một ngôi chùa cổ ngàn năm ở Hàng Châu, trên bức tường bình phong màu vàng có khắc bốn chữ—— Chỉ Xích Tây Thiên.
Gần trong gang tấc chính là thiên đường vô tư vô lo.
Nhưng Kỷ Hoài Chu lại bị ngăn ở bên ngoài bức tường ấy, kẹt trong cõi trần tục đầy toan tính đấu đá.
Phòng sách khép kín ba mặt, hành lang dẫn ra cửa lại thông vào sâu hơn trong biệt thự, chỉ có một ô cửa sổ kính màu cao vút hướng ra vườn hoa bên ngoài lâu đài.
Kỷ Hoài Chu nhìn chằm chằm ô cửa kính ấy, muốn đập nát nó một cách điên cuồng.
Ngay lúc đó, nơi cửa vang lên tiếng động, âm thanh giày da Oxford và cây gậy vàng đầu hổ gõ xuống đất đều bị tấm thảm dày nặng nuốt chửng.
Kỷ Hoài Chu không quay đầu lại, nhưng ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!