[Người bị nuốt vào bụng cá voi, muốn thấy hy vọng thì nhất định phải chạy ra khỏi bụng cá voi trước.
——Kỷ Hoài Chu]
–
Nên miêu tả anh thế nào đây.
Ngông cuồng, đẹp đẽ như một con sói ngồi yên bên bờ vực tử vong.
Gió sớm mát lạnh, rèm voan trắng khẽ bay, ánh nắng chiếu vào bệ cửa sổ, chiếu sáng nửa gương mặt của Hứa Chức Hạ.
Hứa Chức Hạ nằm trên bàn, ngủ gật đè lên sách.
Qua 4 năm ở San Francisco, trở về nước nghỉ ngơi mấy ngày cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với chênh lệch múi giờ.
Ánh sáng chiếu vào mí mắt, hàng mi cong dài của Hứa Chức Hạ khẽ run, nửa tỉnh nửa mê, mạch suy nghĩ bắt đầu nhớ lại một cách lộn xộn.
"Nói gì?"
"Nói người anh trai nuôi lớn em lại nảy sinh tình cảm nam nữ với em sao?"
"Nói người anh trai tốt của em là một tên súc sinh muốn làm điều xằng bậy với em sao?"
Có lẽ tình cảm giữa họ vốn không thể thay thế, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, dẫu bão cát có dữ dội thế nào cũng chẳng thể cuốn được ai.
Giống như Hứa Chức Hạ có ngạc nhiên đến đâu, bối rối đến đâu, rối loạn đến đâu thì vẫn yên lặng cuộn mình dưới thân anh, không dứt khoát bỏ đi.
Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ vì cảm thấy nguy hiểm và bị xâm phạm mà chạy trốn, đó là chuyện không cần phải nghi ngờ, cũng giống như việc anh tuyệt đối không thể làm hại cô vậy.
Vì thế khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khác thường của anh, Hứa Chức Hạ không để cảm xúc lấn át, giọng điệu vẫn mềm mại như thường: "Anh trai, anh bệnh rồi, đi bệnh viện nhé?"
Cơ thể anh thoáng lảo đảo.
Có lẽ anh nghĩ rằng mặt tối điên cuồng của mình sẽ dọa cô sợ hãi mà rời xa, vậy mà kết quả lại ngoài dự đoán, nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý.
Từ nhỏ cô đã không hề bị dọa chạy, từ nhỏ đã khắc chế được anh.
Anh im lặng, cô khẽ kéo tay áo choàng tắm của anh, giọng dỗ dành: "Anh trai, đi bệnh viện trước đi."
Lúc đó anh là một con thú dữ xù lông, nhưng lại được vuốt cho lông mượt xuống. Không rõ là đã cam chịu số phận hay lấy lại được chút lý trí, đầu anh dần cúi xuống, đặt lên vai cô.
Đến khi anh tỉnh lại lần nữa.
Cô đã ngồi trên chuyến bay trở về nước.
Cơn buồn ngủ dần tan biến, Hứa Chức Hạ dụi mắt ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Sân vườn kiểu Trung Hoa mới, thảm cỏ xanh tươi, mộc lan, hải đường và những cây cảnh đầy thi vị như tranh, đá xếp nước chảy, tiếng róc rách êm tai, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.
Đã lâu rồi chưa từng thấy một mùa Hè rực rỡ như thế này.
Trên góc trái bàn học đặt một quyển nhật ký bọc vải màu lam khói, một chiếc hộp màu hồng cánh sen đè ở phía trên, thân hộp làm bằng lụa tơ tằm, chế tác bằng gấm Tống thêu tinh xảo ở vùng Tô Hàng.
Đó là thứ Lục Tỷ đưa cho cô trên chuyến bay trở về nước.
Cậu ấy nói, đó là quà sinh nhật mà đại ca tặng cô.
Hứa Chức Hạ chưa từng mở ra xem.
Nhất thời cô không biết nên đối mặt với chuyện anh trai có tình cảm nam nữ với mình thế nào, cả chuyện họ không thể quay lại mối quan hệ anh em thuần khiết vô tư nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!