[Em chưa bao giờ thấy sự yếu đuối của anh, cũng như chưa bao giờ thấy vết sẹo hay nước mắt của anh.
Sự mạnh mẽ, toàn năng và khéo léo trong lý trí của anh, tất cả đều khiến người từng dựa dẫm vào anh như em không thể chịu nổi khi không có anh.
Nhưng bản chất của tình yêu là được nhìn thấy.
Và anh, anh chưa bao giờ phô bày cho em thấy điểm yếu của mình.
——Chu Sở Kim]
–
Ngay lập tức cả hai đều có chút bối rối.
Dáng người vạm vỡ của anh che khuất mọi ánh sáng bên ngoài cửa xe, thân hình anh hơi cúi vào trong xe, cà vạt trên cổ lỏng lẻo, cổ áo sơ mi không còn bị cúc áo gò bó, xương quai xanh và cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện trong bóng đêm.
Sự chênh lệch về vóc dáng giữa họ khiến Hứa Chức Hạ trông rất nhỏ bé.
Hứa Chức Hạ giống như một chú mèo đen nhỏ bị nhốt trên ghế, mái tóc đen dày của cô sau một phen giằng co đã không còn gọn gàng, một phần xõa xuống sau vành tai, lộn xộn trước ngực. Có vài sợi quấn quanh chiếc vòng cổ màu đen, vài sợi dính vào hai bên má và làn môi.
Mông cô đè lên chiếc áo khoác của anh, trên đùi là bàn tay của anh.
Nóng quá.
Da thịt cô như muốn tan chảy.
Hứa Chức Hạ có cảm giác anh sắp in dấu vân tay của mình lên da thịt cô.
Anh luôn có nhiệt độ cơ thể đặc biệt, không giống sự ấm áp ôn hòa của Đàm Cận hay những người khác, máu của anh dường như đang sôi sục.
Anh luôn khác những người xung quanh.
Giống như khi Đàm Cận kéo cổ tay cô, sức lực đó rất rõ ràng và dứt khoát. Nên nếu có thể, cô sẽ xác định được rõ ranh giới và khoảng cách an toàn giữa họ.
Còn ngón tay của anh trai trên đùi cô, vừa không làm da thịt cô đau vừa không tồn tại bất kỳ ám chỉ mập mờ nào như những chàng trai khác, nhưng lại mang đến cảm xúc về nguồn sức mạnh bí ẩn của một chàng trai.
Cô khó có thể hình dung được ranh giới của anh.
Tại sao ở đâu anh cũng khác biệt với người khác.
Vì động tác nhét cô trở lại xe mà mặt anh áp sát trước mắt cô, Hứa Chức Hạ kìm nén không dám thở ra. Trong tiếng rách toạc của chiếc quần tất đen, đủ loại cảm xúc xấu hổ, lúng túng, khó xử, tủi thân và oán trách…… đã lập tức đan xen vào nhau.
Thật ra sự im lặng chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi.
Nhưng vài giây bối rối đó lại trở nên vô cùng dài.
Lúc đầu Hứa Chức Hạ không nghĩ lung tung, cô đang giận dỗi nên sau sự cố bất ngờ, cô vô thức cảm nhận được sự tủi thân và oán trách từ tất cả những cảm xúc phức tạp.
Cô ấm ức, bướng bỉnh nói khẽ: "Anh đền cho em……"
"Đền cho em."
Giọng anh bỗng trở nên trầm khàn một cách kỳ lạ: "Cái gì bị hỏng, anh trai đều đền hết cho em."
Hứa Chức Hạ không để ý đến hàm ý sâu xa trong câu nói của anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ lùi về sau hoặc điềm nhiên như chẳng có việc gì hỏi cô còn làm ầm ĩ nữa không, nhưng anh không làm gì cả.
Ánh mắt anh ẩn trong bóng tối, vẻ mặt mơ hồ khó đoán.
Hứa Chức Hạ lại cảm nhận được sự xâm lấn vô hình đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!