Hứa Chức Hạ luôn nghĩ, nếu năm ấy trên đường bị đưa về cô nhi viện cô không lén lút bỏ trốn thì có lẽ nhiều năm sau sẽ không đau khổ đến thế này.
Dù sao thì đã từng có rồi lại mất đi tuyệt vọng hơn chưa từng bắt đầu rất nhiều.
Đó là một buổi tối mùa Xuân nào đó, thời tiết khi ấy ở khu Cảng vô cùng thất thường, nắng mưa thất thường, nhiệt độ dao động mạnh khiến không ít người bị cảm lạnh.
Vừa dứt một trận mưa lớn, dưới ánh đèn đường mặt đất ướt sũng loang loáng ánh nước, chưa tạnh được bao lâu mưa lại rơi xuống, lúc dồn dập, lúc lác đác.
Bên cạnh có một quán nước*, trên khung cửa kính xanh thẫm dán đầy giấy thực đơn, phía trên treo tấm biển sáng rực viết bốn chữ phồn thể màu đỏ gạch: "Phương Hoa Băng Thất".
(*Quán nước: raw gốc là () dịch sát nghĩa là "phòng băng" hay "phòng lạnh", nhưng trong ngữ cảnh hiện đại (nhất là ở Hồng Kông), nó thường chỉ: Một kiểu quán ăn/quán nước giải khát kiểu cũ, phổ biến từ giữa thế kỷ 20, phục vụ các món như: Trà sữa Hồng Kông, bánh mì bơ, mì ăn liền, đồ ăn nhanh lai kiểu Tây – Trung.)
Thịt quay, bánh bao dứa kẹp bơ, bánh mì heo con, trà sữa túi lọc…… đủ loại hương thơm đậm đà bản xứ từng chút một lan qua khe cửa, tản vào không khí trong lành, mát lạnh sau cơn mưa khiến mùi thơm lại càng thêm rõ rệt.
Lúc ấy, Hứa Chức Hạ đang ngồi xổm ở góc cửa quán nước.
Khoảng đất nhỏ đó tối om nằm ngoài vùng sáng của đèn đường, ngày mưa khách khứa ra vào lác đác, người nào cũng bận rộn mở ô, thu ô, chẳng ai để ý tới một bé gái 5 tuổi đang trốn trong khoảng bóng tối bên cạnh.
Mái hiên bên ngoài quán nước rất hẹp, mưa không ngừng tạt vào người Hứa Chức Hạ.
Cô ôm chân vùi mặt xuống, lưng áp vào tường, co người lại thành một khối nhỏ bé, chiếc váy màu nhạt không vừa người kéo lê xuống nền đất ẩm đen bẩn thỉu.
Tuy rằng khu Cảng đã được trao trả về gần mười năm, nhưng việc phổ cập tiếng phổ thông đâu phải chuyện một sớm một chiều. Lúc bấy giờ, trên đường phố nơi đây vẫn chưa phổ biến việc nói tiếng phổ thông, những âm thanh ồn ã vọng ra từ sau cánh cửa kính đều là giọng Quảng Đông.
Hứa Chức Hạ nghe hoàn toàn không hiểu.
Cô chưa bao giờ chịu đựng cái đói rét và cô đơn nào giống như thế.
Xe cộ nối tiếp lao qua những vũng nước, ánh đèn pha lóe lên từng chập khiến mắt cô lóa đi, như thể trong cơn mơ hồ lại thấy được bố mẹ mình trong con hẻm ở Kinh Thị——
"Hạ Hạ, nếu gặp được người có lòng tốt thì hãy theo họ về nhà, tự mình phải ngoan ngoãn một chút."
Trong đêm tối, đôi mắt người mẹ đang ngồi xổm trước mặt cô ánh lên những giọt lệ.
Người hầu cầm ô, dưới tán ô người bố khẽ hừ lạnh, chất giọng người Kinh Thị ngông nghênh mang theo khinh miệt: "Cô còn tâm trí mà lo nó ngoan hay không sao! Trong viện kia đã lên tiếng rồi, từ nay trở đi cô chỉ có một đứa con trai, chưa từng sinh ra đứa con gái nào cả!"
"Tôi đã nhờ cô nhi viện chuẩn bị thỏa đáng, thu lại lòng từ bi của cô đi, đừng ở đây tạo chuyện xấu cho tôi!"
Người bố quay người ngồi vào chiếc xe dài, cửa kính hạ xuống, từng tiếng thúc giục vang lên đầy sốt ruột.
Người mẹ nhìn cô lần cuối cùng, đặt cây ô trong tay xuống bên giày cô, nhắm mắt lau nước mắt rồi đứng dậy quay đầu đi.
Chiếc xe rời đi trước mắt Hứa Chức Hạ, Hứa Chức Hạ ôm chiếc ô dưới đất lên, nhìn theo ánh đèn đuôi xe tắt hẳn ở cuối con ngõ nhỏ.
Cô đứng một mình trước cổng cô nhi viện, lặng lẽ không khóc không quấy, có thể cô đã nghe hiểu ý của bố, cũng có lẽ cô chỉ nghĩ đó là một buổi tối chủ nhật bình thường trở lại trường.
"Tạm biệt bố mẹ……"
Khi đó không khí cũng ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, cô hướng về con ngõ vắng lặng, khẽ thì thầm với chính mình.
Con người không thể nhớ lại những chi tiết trong giai đoạn đầu đời, tâm lý học gọi đó là chứng mất trí nhớ thời thơ ấu.
Nhưng hai năm trước, khi còn ở cái tuổi ngây ngô, chưa biết ghi nhớ gì, lần gặp bố mẹ cuối cùng đã trở thành ký ức Hứa Chức Hạ không thể nào quên.
Từ đó Hứa Chức Hạ không còn gặp lại bố mẹ, nhưng cô lại bám chặt lấy câu nói của mẹ—— Nếu gặp được người có lòng tốt thì hãy theo họ về nhà.
Cô nghĩ, nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nhất định sẽ quay lại đón cô……
Lại thêm một luồng ánh đèn xe như lũ ngược dòng tràn vào mắt, bất chợt kéo Hứa Chức Hạ ra khỏi ảo giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!