[Khi em đơn độc băng qua gió tuyết, chúng ta đã không còn chung đường, em không còn là em của lúc đầu, em muốn sống thật lộng lẫy.
——Chu Sở Kim]
–
"Có thể nào đừng như thế không, cứ quanh quẩn trong tầm mắt em, rồi anh sẽ nhận ra thật ra em cô đơn đến không chịu nổi……."
Khuôn viên trường mang phong cách giáo đường Tây Ban Nha, tường vàng ngói đỏ, đá tảng kiên cố đậm nét nguyên thủy nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp cổ điển với những bức phù điêu.
Nơi hành lang dưới mái vòm, Trần Gia Túc đang cầm micro hát một bài tiếng Quảng Đông mà các cô gái muốn nghe: "Thật ra mỗi lần gặp em anh đều đắm say, đáng tiếc anh và em ai cũng có giới hạn cho riêng mình. Dù trong giấc mộng cô đơn có vượt qua mối quan hệ bạn bè, cũng chỉ có thể thầm yêu và say mê em trong thầm lặng."
Trần Gia Túc nhắm mắt hát say sưa.
Mấy cô gái ngoại quốc cũng khó mà cưỡng lại sức hút của tiếng Quảng Đông, mỉm cười ngân nga phụ họa theo, khẽ lắc lư vòng eo theo điệu nhạc trầm bổng của cậu ấy.
"Không đáng để em phải dính vào bất cứ rắc rối nào," Trần Gia Túc chậm rãi mở mắt, nhìn Lục Tỷ đang ở ngay trước mặt với vẻ thâm tình, đưa lòng bàn tay giữ mặt cậu ấy từ phía xa: "Hãy từ biệt anh đi, đừng để sự trống trải khiến anh vượt quá giới hạn……"
Khi bài hát kết thúc, các cô gái reo hò với cõi lòng tràn ngập niềm vui.
"Anh ơi, tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông nói như thế nào?" Một cô gái Hàn Quốc hỏi với đầy vẻ khát khao, trong âm cuối còn mang nét nũng nịu.
Trần Gia Túc chăm chú nhìn sang, cất giọng trầm khàn: "Anh rất thích em, bb heo."
Lại một tràng hét lên đầy vẻ si mê.
Lục Tỷ nhìn cậu ấy từ đầu đến chân, phá hỏng bầu không khí: "Cái gã trai sến sẩm lẳng lơ nhà cậu, tôi đã nhìn lầm cậu rồi."
"Đều là bạn học của Kim bảo bối cả, không thể cứ trưng bộ mặt thối được." Trần Gia Túc quay sang hướng khác: "Đúng không Kiều Gia?"
Kiều Dực đang ngồi trên chiếc ghế cao, vào lúc này mà vẫn còn tâm trí đọc báo Tài chính Kinh tế, bình tĩnh lườm cậu ấy một cái.
Có rất nhiều kiểu khiến các cô gái yêu thích: Phóng khoáng bất kham như Lục Tỷ, tỉ mỉ nghiêm túc như Kiều Dực, nhưng người được hoan nghênh nhất trong bữa tiệc lại là kiểu người như Trần Gia Túc.
Tóc rẽ ngôi giữa, áo sơ mi hoa, phong cách chuẩn xứ Cảng. Tính cách của cậu ấy vừa hài hước vừa bất cần, mang đến cảm giác trai hư cuốn hút rất dễ đốn tim các cô gái.
Mà cái loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của trai hư cuốn hút này, dường như cũng có thể tìm thấy được ở người thứ tư.
Một cô gái Nga phóng tầm mắt ra xa, dán chặt vào sườn mặt nghiêng của người bên này: "Có phải anh trai kia có dòng máu Slavic không?"
Trần Gia Túc nhìn theo, điểm đến của tầm mắt là Kỷ Hoài Chu.
Anh khẽ tựa vào cột đá nơi hành lang, không thích bị gò bó trong bộ vest, lúc này đã cởi áo khoác âu phục và nới hai cúc trên cổ áo sơ mi. Vai rộng, eo thon cùng đôi chân dài, dù đứng ngoài đám đông nhưng vẫn nổi bật nhất.
"Cậu ấy có một phần tư dòng máu Anh," Trần Gia Túc nói.
Khí chất cực đoan của Kỷ Hoài Chu vừa như ngọn lửa bùng cháy ngoài đồng cỏ lại vừa như băng giá lạnh lẽo mùa Đông, khiến các cô gái ngoại quốc cởi mở về văn hóa cũng phải tiến lên rồi lùi về: "Lạnh lùng quá……"
Hàng mi nặng trĩu của người nào đó tạo thành một vệt bóng che khuất ánh mắt, đôi mắt ấy không để lộ ra một hàm ý đặc biệt nào mà chỉ khóa chặt vào một khung cảnh ở phía xa.
Trần Gia Túc nhìn theo tầm mắt của anh, thu trọn khung cảnh đó vào đáy mắt.
Dưới gốc cây cọ, Hứa Chức Hạ mặc một chiếc váy đen đơn giản, vai và cổ cô trắng ngần. Ánh sáng của đèn neon bốn phía phủ lên gam màu vừa mờ ám vừa phảng phất nét quyến rũ.
Vẻ lộng lẫy khác thường của cô tối nay làm người ta không thể rời mắt, đang bị một nhóm nam sinh ngoại quốc xuất chúng vây quanh.
Không thể từ chối thịnh tình nên cô đã nhận một ly cocktail do ai đó đưa và mỉm cười lịch sự chuyện trò cùng họ với đôi mắt cong cong.
Đàm Cận đi đến bên cạnh cô chỉ tay ra hiệu, rõ ràng là muốn mời cô ra ngoài nói chuyện riêng vài câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!