Chương 38: Lầu Tây dưới trăng – Nếu không thể kiềm chế được thì sao

[Trong tâm lý học nhân cách có một thuật ngữ là Libido, tức là bản năng t*nh d*c nguyên thủy. Là một bản năng t*nh d*c chỉ nhằm theo đuổi sự thỏa mãn và những h*m m**n phi lý trí như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm thành tình yêu.

Nhưng đây lại là một khái niệm không tưởng.

Bởi vì nó không thể được phát hiện một cách thực tế trong cơ thể con người, như cách hormone hay dopamine được phát hiện.

Vậy nên Libido có thật sự tồn tại không?

—— Chu Sở Kim]

Mưa đêm xối xả.

Hứa Chức Hạ dần cảm thấy hơi chột dạ.

Sau khi tan cuộc xung quanh trống vắng, người đi đường đã sớm bị cơn mưa lớn xua đi, đầu đường cuối ngõ vắng lạnh, trong phạm vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường chỉ có hai người họ.

"Ý em là gì?"

Chất giọng chậm rãi hững hờ của chàng trai vang lên từ trên đầu cô.

Ánh đèn vàng sẫm dưới mái hiên kéo dài cái bóng mờ nhạt của họ, Hứa Chức Hạ rũ mắt xuống, một vũng nước lấp lánh trên mặt đất, nhuộm vào mắt cô một màu ảm đạm mang nét huyền bí.

Phải miêu tả cảm giác này như thế nào đây.

Anh không bộc lộ điểm gì bất thường rõ rệt, nhưng cô vẫn có cảm giác mình đang bị anh giam cầm trong cơn mưa. Cô phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ xảy ra chuyện khó lường.

Nhưng cảm giác nguy hiểm ở anh lại không phải là nguy hiểm thật sự, mà là dính chặt cô vào một vùng an toàn đặc biệt.

Nhưng nghĩ lại, anh là người anh trai còn hơn cả anh ruột, nghe lời anh là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao thì trong suốt mười ba năm đó, cô đã vâng lời anh tuyệt đối mà không cần lý do.

Quan trọng nhất là.

Sao anh trai lại giả vờ giả vịt với cô cơ chứ.

Sau một hồi suy nghĩ rối bời, Hứa Chức Hạ không thể lý giải nỗi, chỉ có thể đổ lỗi cho việc mình đã học Tâm lý học đến điên cuồng, trở nên quá nhạy mới có những suy nghĩ sai lầm không thỏa đáng.

"Không có gì đâu anh trai, em đùa thôi."

Người nào đó lại không để yên cho cô bỏ qua chuyện này, nói năng mạch lạc: "Freud của em từng nói, không có cái gọi là nói đùa, tất cả những lời nói đùa đều có một phần nghiêm túc."

Hứa Chức Hạ nheo mắt lại.

——Freud của em.

Không phải lần trước khi anh mộng dâm, bị cô dùng lý luận học thuật của các nhà hiền triết trêu chọc mấy câu thôi sao, vậy mà lại còn mỉa mai cô.

Anh trai bây giờ không chỉ da mặt mỏng, mà còn nhỏ nhen.

Hứa Chức Hạ oán thầm một lúc lâu mới lại ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào anh lần nữa: "Mới vừa rồi em cảm thấy anh trai hơi giống một kẻ sát nhân b*nh h**n trong phim tội phạm."

Kỷ Hoài Chu cong môi, bật ra tiếng cười khẽ.

Gương mặt anh sắc nét kiểu mẫu, cặp chân mày và đôi môi anh trời sinh sắc sảo, vốn tạo nên sức hấp dẫn thị giác mạnh mẽ. Khi anh cười trước mặt người ta như thế, dù anh không có lòng riêng vẫn có thể khiến người ta hiểu lầm rằng anh đang cố ý quyến rũ.

Chẳng qua Hứa Chức Hạ đã nhìn quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!