[Khi anh xuất hiện, tất cả các vì sao đều như rơi xuống người em.
——Chu Sở Kim]
–
Tâm trí Hứa Chức Hạ hoàn toàn đóng băng, từng tế bào dây thần kinh của cô đều cảm thấy khó tin trước cảnh tượng đầy kịch tính này.
Trên mỗi bàn ăn kiểu Tây đều có một chân nến bằng đồng thời Trung cổ, ánh nến ấm áp phản chiếu bóng ly rượu và hoa hồng phía sau lưng cô, phân mảng sáng tối rõ ràng.
Còn phía sau anh là con phố mua sắm trong cơn mưa.
Họ đều đứng trong khoảng tối của riêng mình và nhìn xuyên qua tấm kính, trước mặt là ánh mắt của nhau, đằng sau là quang ảnh chìm nổi.
Không biết đã mấy phút hay mấy giây trôi qua, Hứa Chức Hạ chỉ cảm thấy như mình đang trong giấc mộng tuần hoàn.
Sự kìm nén này khiến người ta không thở nổi, từng chút hơi lạnh của tấm kính thấm vào đầu ngón tay cô rồi bất thình lình phả ra hơi ấm nóng khi cô thở.
Mặt kính lại bị phủ sương mờ, hình ảnh trở nên mờ ảo.
Đầu óc Hứa Chức Hạ hỗn loạn, thật lâu sau cô mới hoàn hồn và vội vàng đưa tay lau kính, khi lại nhìn thấy rõ ràng thì bên ngoài đã trống vắng không có ai, chỉ có mưa rơi lất phất trên đường phố.
Trong nháy mắt, Hứa Chức Hạ xoay người chạy ra khỏi nhà hàng, một cơn gió lạnh mang theo cơn mưa ập vào mặt, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu.
Hai mắt Hứa Chức Hạ mờ mịt.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác do cô đói nên hoa mắt sao.
Một chiếc ô che lên đầu cô, Hứa Chức Hạ nở nụ cười và ngẩng mặt lên, nhưng gương mặt phản chiếu vào mắt cô lại không phải là người cô nghĩ đến.
Nụ cười trên môi Hứa Chức Hạ không tự chủ được mà nhạt đi, dù biểu cảm trên mặt cô vẫn là vẻ vui mừng nhưng nỗi thất vọng cũng rất rõ ràng.
"Xem ra anh đến sớm quá rồi." Kiều Dực cười nhạt.
Anh ta không phải là người đầu tiên cô muốn gặp.
Hứa Chức Hạ ý thức được phản ứng của mình thì lập tức nở nụ cười trên môi: "Không có, anh Kiều Dực, em đang đợi mọi người mà."
Kiều Dực thoáng liếc nhìn cô với vẻ dò xét, không truy hỏi thêm mà thu ô về: "Vào trong trước đi, ở đây lạnh."
"Vâng." Hứa Chức Hạ theo sau Kiều Dực, cô không cam lòng ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa rồi mới bước vào nhà hàng.
Không phải tất cả nhà hàng ở Âu Mỹ đều cung cấp phòng VIP, nhà hàng Tây này rất chú trọng vào món ăn và bầu không khí, coi trọng sự thoáng đãng. Họ đã đặt vị trí tốt nhất trong nhà hàng, một chiếc bàn dài 12 chỗ ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất.
Trong nhà hàng ấm áp, Hứa Chức Hạ cởi chiếc áo khoác lông vũ, bên trong là chiếc áo len mỏng ngắn và quần jean ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp.
Chưa tới vài phút sau Đàm Cận đã đến, anh ấy gọi điện hỏi Hứa Chức Hạ vị trí cụ thể. Hứa Chức Hạ muốn ra đón nhưng Kiều Dực thấy cô đã cởi áo khoác nên đứng dậy đi thay cô.
Thế là Hứa Chức Hạ lại ở lại nhà hàng một mình.
Cô ngồi chống cằm trước bàn, vừa chán nản vừa nghĩ về cảnh tượng bên ngoài cửa sổ kính vừa rồi.
"Tiểu Kim bảo bối!"
Một tiếng gọi vui mừng khôn xiết vang lên.
Dòng suy nghĩ của Hứa Chức Hạ đứt đoạn, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tỷ – người anh đã nhiều năm cô không gặp.
Chiếc áo khoác của cậu ấy có in hoa văn, thiết kế theo phong cách độc đáo, vẫn cá tính và sành điệu như xưa. Mái tóc cũng được cắt ngắn để lộ chân tóc màu xanh giống như mười năm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!