Chương 36: Lầu Tây dưới trăng – Xem tối nay ai là người đầu tiên gặp được Tiểu Kim bảo bối

[Mùa Đông lạnh giá nhất là mùa Hè ở San Francisco.

Nếu như có anh, em nghĩ sẽ ấm hơn một chút.

——Chu Sở Kim]

Dưới tàng cây lá đỏ ở khuôn viên trường Stanford năm ấy, những hạt mưa rơi xuống chiếc ô trong suốt. Những vấn đề mà cô từng suy nghĩ khi ngồi xổm với con mèo Tiểu Quất đã có câu trả lời.

Những người chưa kịp nói lời tạm biệt đã phải chia xa không hẹn gặp lại, vẫn sẽ gặp lại nhau.

Vậy còn những người đã đường hoàng nói lời tạm biệt, xa nhau mà không còn tiếc nuối gì thì sao?

Còn có thể gặp lại không?

Đèn đường chiếu xuống một vầng sáng vàng bao trùm xung quanh họ, như ánh đèn chiếu sân khấu chiếu vào người họ.

Trong thế giới giả dối của sân khấu, chỉ có họ là hai tâm hồn cô độc, nương tựa vào nhau một cách chân thật.

Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoảng trong mái tóc cô gái, lý trí còn sót lại của anh đang cố hết sức để giữ tỉnh táo. Những suy nghĩ không thể bày tỏ cũng theo đó mà lờ mờ lộ ra.

Kỷ Hoài Chu nhắm mắt, khẽ cọ môi vào tóc cô, anh đặt lòng bàn tay lên lưng cô, luồn tay vào những lọn tóc xõa dài.

Mười bảy năm trước, cô đi rồi quay lại lao vào vòng tay anh, anh dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng cô nở rộ thành đóa hoa trong trẻo nhất.

Mười bảy năm sau, sự trở về đầy vội vã của cô đã khiến anh nảy sinh thứ tình cảm và d*c v*ng biến chất, không còn đơn thuần là tình anh em nữa và không bao giờ có thể quay lại như xưa được nữa.

Là anh đã vấy bẩn cô.

"……Cái đuôi nhỏ." Anh chỉ khẽ đáp lại như thế, nói thêm một chữ nữa thôi là giọng nói run rẩy của anh sẽ bị cô nhận ra.

"Anh trai, anh có biết thế nào là một đời không?"

Ánh sáng mờ ảo che đi sắc mặt trắng bệch của anh, Kỷ Hoài Chu rũ mắt xuống nhìn cô ngước mặt lên từ trong vòng tay mình.

Cô có một gương mặt trái xoan với những đường nét mềm mại, hồi nhỏ cũng vậy.

Bên tai anh mơ hồ vang lên một giọng nói xa xăm.

——Anh trai, một đời là gì?

Cô gái nhỏ hỏi anh bằng giọng dịu dàng, non nớt.

Trong đêm tuyết mang sắc lam đen như lông quạ, họ nắm tay nhau đi về phía ánh sáng đèn lồng xưa cũ, trên con đường lát đá xanh giữa những con hẻm.

Khi đó họ đều không biết thế nào là một đời, chỉ biết trước mặt họ là con đường về nhà.

"Người xưa nói, "Yêu người năm mươi năm ơn huệ"." Lời Tưởng Kinh Xuân từng nói với cô, sau nhiều năm, cuối cùng Hứa Chức Hạ đã thật sự thấu hiểu sâu sắc.

Cô đối diện với ánh mắt anh, không né tránh: "Tất cả thời gian mà một người có thể ở bên một người khác, chính là một đời người của người đó."

Ở phía đối diện, đôi mắt cô trong veo.

"Anh trai, một đời người, chính là năm mươi năm."

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu nhìn cô trở nên sâu thẳm.

Cô gái nhỏ ngày xưa hỏi anh câu hỏi đó, giờ đây đã tự có câu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!