[Tạm biệt, anh trai.
Em có thể tự đi, em không sợ.
——Chu Sở Kim]
–
Bốn năm trước, Chu Sở Kim mang trong lòng những tâm sự cấm kỵ sẽ ngượng ngùng, sẽ né tránh. Nhưng Hứa Chức Hạ của 4 năm sau thì dù có là những chủ đề nhạy cảm cũng dần dà có thể đối diện một cách thoải mái với anh.
Họ là anh em, họ có tình cảm gắn bó hơn cả huyết thống, vượt qua bất kỳ cặp anh em ruột nào trên thế giới.
Chỉ có khung xương mới có thể nâng đỡ để một người đi được quãng đường xa.
Và họ là khung xương của nhau.
Đã có lúc Hứa Chức Hạ từng nghĩ rằng trưởng thành là một quá trình mất mát. Nhưng bây giờ cô càng lúc càng hiểu ra, có đôi khi mất đi cũng là một kiểu sở hữu.
Ví dụ như khi cô lùi về vị trí của một người em gái và lại có lại đặc quyền trọn đời là không cần kiêng kỵ điều gì trước mặt anh.
Mất đi rồi lại có được, luôn vô cùng quý giá.
Cô từ tâm trạng "Giá như mình không phải là em gái của anh", đến bây giờ đã chuyển thành "May mà mình vẫn là em gái của anh".
Trong điện thoại im lặng, dường như đã rơi vào một vòng xoáy nào đó.
Hứa Chức Hạ nghiêng cằm, đổi bên mặt áp lên cánh tay. Mấy ngón tay thon thả của cô gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc lâu sau vẫn không nghe anh trả lời.
Lẽ nào cô đã đoán trúng?
Cô chỉ thuận miệng trêu chọc một câu.
Đứng ở góc độ học thuật, không có gì phải xấu hổ về chủ đề này. Giống như trước đây anh đã từng dạy cô rằng con gái không nên xấu hổ về chuyện kinh nguyệt.
Huống hồ cô còn học Tâm lý, là nghiên cứu sinh của khoa Tâm lý Đại học Stanford. Nếu còn xấu hổ về một hiện tượng tâm lý, giáo sư của cô nhất định sẽ tức giận đến phồng mang trợn mắt mất.
Hứa Chức Hạ vẫn thẳng thắn như trước, vì anh mãi không đáp lời nên cô thậm chí còn trách móc vẻ không được tự nhiên của anh: "Sao anh trai càng sống thì da mặt càng mỏng vậy? Ức chế h*m m**n tình dụ. c sẽ làm xuất hiện mộng dâm, đây là biểu hiện của cơ thể khỏe mạnh. Freud cho rằng……"
"Chu Sở Kim."
Anh đột ngột ngắt lời cô, giọng nói của anh như bị ép ra khỏi kẽ răng, trầm khàn pha lẫn những hơi thở dồn dập chưa kịp kìm nén.
Hàm ý rất rõ ràng, xen lẫn nguy hiểm tiềm tàng.
Anh chỉ gọi đầy đủ tên của cô vào những lúc cảnh cáo.
Hứa Chức Hạ lập tức ngoan ngoãn, giọng cô càng nhỏ hơn: "Anh trai, em xin lỗi, vậy em không nói nữa……"
Che đậy là giấu đầu hở đuôi.
Đôi khi sự thẳng thắn mà ta nghĩ là vô tư, cũng là một kiểu giấu đầu hở đuôi.
Chẳng qua chính cô không tự ý thức được.
Hứa Chức Hạ cũng không có tâm tư để nghĩ về những chuyện khác. Một tiếng gọi Chu Sở Kim tự nhiên của anh như thể đầm lầy nhấn chìm suy nghĩ của cô.
Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô bằng cái tên đó.
Trong những năm này, khi đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có những phút viết nhật ký dưới ánh đèn cô mới cảm nhận được mình vẫn là Chu Sở Kim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!