[Em học cách nói lời tạm biệt với những thứ không thuộc về mình, ví dụ như mấy cây hải đường nở không đúng mùa dưới ký túc xá Đại học Hồng Kông.
Và với người đã từng bước vào trái tim em.
——Chu Sở Kim]
–
Chỉ là ánh mắt chạm nhau, đã có cảm giác như gai nhọn đâm vào tim.
Đôi mắt vốn từ thuở nhỏ đã trong veo như suối nguồn đó, dường như đã nhìn thấu sự giả dối của anh, vừa thoáng nhìn đã thấy mặt tối trong nội tâm của anh.
Vài giờ trước anh còn nói với Trần Gia Túc rằng, trốn trốn tránh tránh mới là giấu đầu hở đuôi. Vậy mà giờ đây anh đã quên sạch lời mình nói.
Kỷ Hoài Chu nhắm mắt lại với vẻ mất tự nhiên, ngửa cổ ra tựa vào lưng ghế sofa, che giấu vẻ xấu hổ và nhếch nhác khi d*c v*ng bộc lộ rõ ràng.
Anh khẽ thở ra một hơi, có chút bực bội.
Hứa Chức Hạ không hề hay biết.
Ngày trước khi họ cùng nhau đi học bằng thuyền, anh luôn ngủ nướng và mang theo chút cáu kỉnh khi thức dậy mà chỉ riêng cô không phải chịu.
Mộng mị nhiều dễ tỉnh giấc, chắc hẳn anh đã quá mệt mỏi.
Hứa Chức Hạ ngồi xổm xuống nhặt chiếc chăn bị trượt lên đắp lại cho anh: "Anh trai, cảnh trong mơ đều là những h*m m**n ẩn giấu trong tiềm thức của con người."
Giọng cô trong sáng và rõ ràng.
Kỷ Hoài Chu nhíu mày, trầm giọng: "Nói xằng bậy."
"Thật mà." Hứa Chức Hạ đặt đầu gối phải của mình lên sofa, ngồi xuống cạnh anh và hướng mặt về phía anh: "Đàn anh Đàm Cận nói vậy đấy."
Kỷ Hoài Chu mím môi, không trả lời.
Hứa Chức Hạ nhìn thẳng vào gương mặt anh.
Anh nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh phủ lên mí mắt, lông mi của anh dài hơn của những chàng trai bình thường. Cốt cách anh cứng rắn, nhưng tướng mạo lại môi đỏ răng trắng giống hồi còn thiếu niên, không quá mạnh mẽ nam tính.
Hứa Chức Hạ đột nhiên tìm lại được chút cảm giác ở trấn Đường Lý.
Cô ngồi làm bài tập ở sảnh chính, còn anh nằm chợp mắt trên chiếc ghế mây dưới giếng trời ngoài sân thư viện.
Theo thói quen, Hứa Chức Hạ không khỏi kể lại những kiến thức mới học được, ngoan ngoãn nói với anh: "Mấy hôm trước em vừa học một tiết thực hành về giấc mơ. Freud cho rằng, giấc mơ được chia thành giấc mơ hiển hiện và giấc mơ tiềm ẩn. Giấc mơ tiềm ẩn là những h*m m**n được giấu kín trong tiềm thức. Giấc mơ hiển hiện, có thể nhớ lại sau khi tỉnh dậy, là sự ngụy trang của giấc mơ tiềm ẩn."
Cô nghiêng đầu suy tư: "Ví dụ như trong thực tế, anh không có được thứ gì đó mà anh mong muốn. Một khi h*m m**n bị dồn nén và bóp méo, có thể mong muốn của anh sẽ được thỏa mãn trong giấc mơ. Đây là giấc mơ hiển hiện đang phản ánh khát khao sâu thẳm trong lòng anh."
Vừa trải qua một cơn sốt cao, giọng nói của Hứa Chức Hạ chưa trở lại trong trẻo như bình thường mà hơi khàn khàn, nhưng lại rất nghiêm túc, có lý lẽ rõ ràng, như chiếc lông vũ mềm nhẹ đang gãi vào tai Kỷ Hoài Chu.
"Vậy nên anh đừng cố kìm nén bản thân nữa."
Hứa Chức Hạ không biết trong bốn năm xa cách đó anh đã sống thế nào. Liệu có thật sự phong lưu trăng hoa như lời đồn hay có ẩn tình nào khác cũng đều không quan trọng. Cô chỉ biết trong ánh mắt anh có sự mệt mỏi rõ ràng.
Tựa ngọn đèn cô độc trong đêm vắng.
"Anh trai…" Hứa Chức Hạ khẽ gọi anh. Lời tiếp theo còn chưa thốt ra, cô đã thấy anh đột nhiên mở mắt.
Kỷ Hoài Chu dán chặt tầm mắt nhìn vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dâng lên một nỗi dày vò khó tả. Giọng anh ngấm ngầm để lộ nỗi tức giận: "Có phải em chỉ muốn nhìn thấy anh trai em không bằng cầm thú?"
Hứa Chức Hạ sững sờ, không kìm được mà cắn nhẹ lên đầu ngón tay cái của mình, mơ hồ đoán: "Lẽ nào anh trai…… xấu hổ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!