Chương 33: Đêm vô tình – Chắc anh điên rồi

[Sinh mệnh của hoa là do mùa Xuân ban tặng.

Em không muốn trở thành một đóa hoa.

Em muốn trở thành mùa Xuân, như vậy em có thể có thật nhiều hoa hải đường và hoa hồng.

——Chu Sở Kim]

Cuống hoa như tơ rủ xuống, mùa hoa đã tàn. Trong đêm tĩnh lặng, những đóa hoa hải đường rủ rơi rụng từng đợt, gió thổi qua như tuyết bay loạn xạ.

Hoa rơi đầy bậc thềm, phấn son đầy đất.

Điếu thuốc bị rơi xuống bậc thang rồi lăn xuống đất, lặng lẽ lăn vào đống hoa bí ẩn.

Toàn bộ trọng lượng của cô gái nhỏ đè lên người anh. Hai tay anh lơ lửng trong không trung, lưng anh ngả ra sau và cứng đờ, tiến thoái lưỡng nan.

Hơi thở nóng hổi của cô phả vào hõm cổ anh, suýt làm bỏng da thịt anh.

Kỷ Hoài Chu sững sờ trước khoảnh khắc thân mật đi ngược lại luân thường đạo lý đó.

Yết hầu anh lăn lên trượt xuống rõ ràng.

Máu nóng thoáng thét gào, nhưng anh khó lòng yên tâm thoải mái. Anh chỉ coi mình là một khung xương để chống đỡ cô.

Đây là em gái do chính tay anh nuôi lớn. Anh tận mắt nhìn cô từ một cô bé ngây thơ đáng yêu lớn lên từng ngày thành một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc như ngà, đến hôm nay là một cô em gái kiều diễm thon thả.

Cô không biết, vô tình đụng phải anh là điều không thể trách được. Nhưng anh không thể vì cú va chạm này mà rơi xuống vực thẳm của đạo đức.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất lúc này là cô đang sốt cao.

"Kim Kim?"

Kỷ Hoài Chu khẽ gọi cô, giọng nói lý trí của anh còn vương chút trầm khàn. Lòng bàn tay anh ấn lên phần đầu nơi hõm cổ, cô không có bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng ôm lấy vai cô, tay anh luồn qua bắp chân cô và nhấc cô lên theo kiểu bế ngang.

Trên con đường vắng lặng, chiếc xe lao đi vun vút.

Ánh đèn của căn phòng ở tầng cao nhất của Câu lạc bộ Trung Hoàn bất chợt sáng rực vào đêm khuya. Sau khi loay hoay đến gần 4 giờ sáng đèn mới tắt, như thể củi khô lửa cháy đã được dập.

Sau khi truyền dịch, Hứa Chức Hạ ngủ say sưa trên giường.

Xác nhận cô đã hạ sốt, Kỷ Hoài Chu đắp chăn cẩn thận cho cô, kéo kín rèm rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Phòng tổng thống chiếm trọn cả tầng lầu rộng lớn, lộng lẫy và xa hoa. Tông màu đen và vàng kim thể hiện sự quý phái. Phòng khách thông tầng treo đèn chùm pha lê lơ lửng trên trần nhà, mỗi viên pha lê đều là hàng thật.

Trần Gia Túc ngả người trên sofa bằng da, ngáp liên tục.

Đóng cửa lại, Kỷ Hoài Chu thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu ấy. Anh đi đến quầy bar giữa nhà, lật chiếc ly thủy tinh lên đặt dưới vòi máy lọc nước.

"Còn chưa đi?" Tiếng nước chảy vang lên, giọng điệu anh lạnh nhạt.

Trần Gia Túc không thể tin nổi, chống nửa người dậy: "Ối, cậu vô tình quá đấy anh hai, nửa đêm nửa hôm tôi mang bác sĩ tư nhân chạy đến, giờ này cậu lại đuổi tôi đi sao?"

Kỷ Hoài Chu ngửa đầu uống nửa ly nước, ngoái đầu cảnh cáo: "Cút cho tôi, trước khi Kim Kim tỉnh tại."

"…… Haizz, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván." Trần Gia Túc thở dài thương cho chính mình, lại khẩn khoản: "Lâu rồi tôi không gặp Kim bảo bối, tốt xấu gì cũng phải gặp mặt em ấy một lần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!